Lão phu nhân nhìn thấy Cố Kiến Li chạy đi với chiếc áo choàng phi thiển hồng, trong khoảnh khắc liền có chút hoảng hốt. Nhưng cơn hoảng loạn này nhanh chóng bị đè nén xuống, bà ta cau mày, giọng điệu không mấy tốt:
“Võ Hiền Vương? Đâu còn Võ Hiền Vương nào nữa? Chỉ còn thứ dân Cố Kính Nguyên chờ năm sau bị xử trí thôi! Ngươi còn dám hô loạn, chẳng phải là muốn chịu tội hay sao?”
“Là... là... là lão nô lỡ lời!” Tống ma ma cúi đầu, lùi về phía sau một bước.
Cố Kính Nguyên là người duy nhất mang họ khác được phong vương ở Đại Cơ, uy danh và sức ảnh hưởng của ông lan rộng khắp nơi. Tống ma ma nhìn thấy ông tay cầm trọng đao xông thẳng vào phủ, sợ đến mức quên sạch mọi thứ.
Cố Kiến Li vén váy chạy dọc con đường mòn, hai bên khung cảnh tuyết phủ lùi nhanh về phía sau. Gió lạnh mùa đông quất vào mặt, hơi thở nàng hóa thành làn sương trắng. Giây phút này, nàng như trở về những ngày còn bé trong vương phủ. Mỗi lần phụ thân xuất chinh, nàng đều mong ngóng ông bình an trở về. Và mỗi khi phụ thân trở về nhà, nàng cùng tỷ tỷ sẽ nắm tay nhau chạy vội ra đón, tiếng bước chân lộc cộc vang vọng trên đường lát đá.
Mẫu thân ban đầu luôn ngăn cản nàng và tỷ tỷ, lắc đầu dạy bảo rằng như vậy là không có khuôn phép, không giống dáng vẻ tiểu thư khuê các, nếu xuất đầu lộ diện sẽ bị người đời chế giễu. Nhưng phụ thân chỉ cười lớn, nói:
“Nữ nhi của bổn vương nào phải kẻ khác có thể xen vào? Đừng nói là xuất đầu lộ diện, dù có cưỡi ngựa, đánh bạc hay xông pha chiến trường, ai dám nói một câu không phải?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT