Bởi vì Triệu gia đến đây, ngoài trừ hài tử, tất cả đều là nữ quyến nên Quảng Bình Bá phủ cũng không có nam đinh ra mặt, chỉ có lão phu nhân tiếp đãi. Cả gia đình tụ họp ở đại sảnh nói chuyện, đến bữa tối cũng cùng nhau dùng bữa.
Tống ma ma xin chỉ thị lão phu nhân có muốn sắp xếp một phòng cho ngũ gia hay không. Lão phu nhân viện cớ Cơ Vô Kính và Cố Kiến Li đều đang bị bệnh, từ chối một cách khéo léo với lý do quan tâm đến sức khỏe. Ngay cả Cơ Tinh Lan và Cơ Tinh Lậu cũng không được gọi đến.
Sau bữa tối, lão phu nhân thương muội muội và gia đình vừa lặn lội đường xa, nên không giữ lại trò chuyện, chỉ bảo Tống ma ma sắp xếp cho họ nghỉ ngơi sớm, chuyện gia đình để mai hẵng nói.
Diệp Vân Nguyệt trở về chỗ ở, rửa mặt chải đầu, thay xiêm y rồi quay lại.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Lão phu nhân tựa lưng vào giường La Hán, tay cầm lò sưởi, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Trên mặt bà ta là vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
“Nguyệt nhi biết sai rồi. Không nên nhất thời tùy hứng, không màng đến tình nghĩa hai nhà…” Diệp Vân Nguyệt cúi đầu, rơi nước mắt. “Nguyệt nhi biết ngài không muốn gặp ta nhưng ta mặt dày mày dạn cầu cữu mẫu đưa ta đến đây, chỉ để nhận lỗi với ngài. Từ nhỏ ngài đã yêu thương ta, vậy mà ta lại không hiểu chuyện, làm ngài khó xử…”
Diệp Vân Nguyệt lau nước mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh lão phu nhân, đặt tay lên đầu gối bà, ngước đôi mắt đẫm lệ cầu xin: “Ngài đừng giận Nguyệt nhi nữa được không? Nguyệt nhi đã chịu trừng phạt, không dám tùy hứng nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT