Cơ Vô Kính quay đầu nhìn Cố Kiến Li, liền đối diện với đôi mắt đẫm lệ của nàng.
Cố Kiến Li siết chặt tay Cơ Vô Kính, giọng nói khẽ khàng: “Ta đã uống thuốc đầy đủ, mỗi ngày đều uống. Chỉ cần uống một thời gian là sẽ khỏe lại, thật sự mà……”
Ánh mắt Cơ Vô Kính hạ xuống, dừng lại trên hai bàn tay nhỏ bé đang níu lấy hắn. Ống tay áo mềm mại trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn như ngọc.
Hắn không nói gì, càng khiến lòng Cố Kiến Li thêm hoang mang. Giọng nàng càng nhỏ, mang theo chút cầu xin: “Thật sự có thể khỏe lại… Khi còn nhỏ ta cũng đã như vậy mà dưỡng khỏi. Thật sự không cần châm đâu, trông đáng sợ lắm……”
Giọng nàng nhẹ tựa muỗi kêu. Đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài vương nước mắt khẽ run rẩy rồi nhỏ xuống.
Trong lòng nàng vừa tủi thân vừa giận dỗi. Từ trước đến nay, nàng không thích để người khác thấy mình khóc. Dù có khó chịu thế nào, ban đêm nước mắt thấm đẫm gối nhưng trước mặt người khác vẫn luôn kiêu hãnh, không bao giờ rơi lệ. Vậy mà hết lần này đến lần khác, những khoảnh khắc yếu đuối nhất của nàng đều bị Cơ Vô Kính chứng kiến.
Nàng chán nản buông tay, dùng cả hai tay che kín khuôn mặt. Khóc đến mức này, thật sự quá mất mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT