Trong phủ Tả tướng, Long Du Quân đang ngồi trước bàn, nghiêm túc viết thiệp mời. Bên cạnh là hai cô nương trạc tuổi, một người là tiểu nữ nhi của Đường tướng quân, Đường Hồng Huệ, người còn lại là nhị cô nương nhà Hà thị lang, Hà Bảo Quân.
Long Du Quân sắp có tin vui, Đường Hồng Huệ và Hà Bảo Quân đến xem có gì cần giúp đỡ không, cũng là để trò chuyện, giải khuây cho Long Du Quân trong những ngày cuối cùng còn ở nhà. Long Du Quân vừa trò chuyện với họ, vừa viết thiệp cho những người khuê mật khác. Nàng xuất thân danh giá, phẩm hạnh tốt, đối xử với mọi người cũng rộng rãi, nên có rất nhiều bạn bè.
“Du Quân tỷ tỷ, sao Kiến Li chưa tới vậy? Ta cứ nghĩ hôm nay nàng ấy sẽ đến.” Đường Hồng Huệ nhịn rất lâu cuối cùng cũng hỏi.
Long Du Quân vẫn đang viết thiệp, chưa kịp mở miệng, Hà Bảo Quân đã nói trước: “Từ khi nhà nàng ấy xảy ra chuyện, dù sau này đã minh oan được cho Võ Hiền Vương, nàng ấy cũng ít khi ra ngoài tụ tập với chúng ta. Chắc là cuộc sống cũng không được tốt lắm. Ta nghe nói lúc trước nàng ấy không biết làm sao bị ngã gãy chân, phải nằm trên giường một thời gian dài, thật đáng thương. Sau đó chân vừa lành, lại bị con riêng của phu quân lây bệnh đậu mùa, bây giờ mặt đầy sẹo rỗ, càng không muốn ra ngoài nữa.”
Hà Bảo Quân có chút tiếc nuối lắc đầu, rồi nói tiếp: “Tiếc cho dung mạo của nàng ấy, cứ thế mà bị hủy hoại.”
Trong mắt Đường Hồng Huệ lóe lên vẻ khinh thường, nhưng miệng lại ra vẻ nói: “Đúng là đáng tiếc, đệ nhất mỹ nhân nổi danh khắp kinh thành An Kinh lại thành một người mặt rỗ, sao có thể không tiếc? Nếu là ta mà mặt đầy sẹo rỗ, chắc chắn sẽ khóc đến mù cả mắt.” Ánh mắt nàng ta lóe lên, ẩn chứa vài phần hưng phấn, “Người xưa nói hồng nhan bạc mệnh, trước kia ta không tin, nhưng bây giờ nhìn lại An Kinh song li thì sao? Trước kia ta thật sự ngưỡng mộ hai tỷ muội Cố gia có được dung mạo như được trời cao ưu ái, nhưng hôm nay xem lại… Một người bị nhà chồng ruồng bỏ, phải ra chốn phố phường mở quán rượu, uốn éo thân mình mời gọi khách vào tiệm để kiếm tiền. Người kia còn thảm hơn, phải đi xung hỷ cho thúc thúc của hôn thê cũ, không biết mỗi ngày gặp mặt có thấy xấu hổ không. Haiz, các ngươi nói xem… Cố Kiến Li gả cho một kẻ ốm yếu nằm trên giường, nghe nói thường xuyên hôn mê bất tỉnh, chắc không thể làm chuyện phòng the được nhỉ? Cố Kiến Li cả ngày gặp tình cũ của mình, liệu có nhịn được mà ngấm ngầm tình cũ không rủ cũng tới không…”
“Hồng Huệ.” Long Du Quân cau mày ngắt lời nàng ta, “Ngươi nói càng lúc càng quá đáng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT