Theo ý của Kỷ Kính Ý, La Mộ Ca bèn ở lại Huyền Kính môn. Hiện giờ Cơ Vô Kính đã dọn đến đây, cũng rất gần. Sau khi đút thuốc cao cho con thỏ, nàng liền thu dọn đồ đạc để rời đi. Cố Kiến Li đích thân tiễn nàng.
Hai người sánh vai đi trên lối đi dài, Quý Hạ đi chậm hơn vài bước ở phía sau. Cố Kiến Li biết tính La Mộ Ca vốn lạnh lùng kiêu ngạo, nên cũng không tùy tiện bắt chuyện.
Chẳng bao lâu, khi đến cửa sau của Huyền Kính môn, Cố Kiến Li dừng bước, nói: “La cô nương, ta chỉ tiễn cô nương đến đây thôi.”
Ánh mắt La Mộ Ca dừng trên tấm mạng che mặt màu xanh lam của Cố Kiến Li, nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi sẽ cảm thấy tự ti không?”
Cố Kiến Li vừa định quay người thì sững lại, ngạc nhiên nhìn về phía La Mộ Ca.
“Bệnh đậu mùa sở dĩ có tên như vậy, là bởi vì người từng mắc bệnh sống sót sẽ lưu lại sẹo rỗ trên mặt và trên người. Nếu quãng đời còn lại của ngươi mặt đầy sẹo rỗ, ngươi có tự ti không?” La Mộ Ca nói rất chậm.
Quý Hạ cau mày, không vui khi La Mộ Ca nói những lời như vậy. Nhưng La Mộ Ca dường như không cảm thấy lời nói của mình là một sự xúc phạm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT