Cố Kiến Li hoàn toàn không tin lời Cơ Vô Kính, chỉ cho rằng hắn lại đang đùa giỡn. Nàng hai tay che mặt, lòng bàn tay chạm vào những nốt mụn trên mặt, nhắc nhở nàng về bộ dạng xấu xí hiện tại, đau khổ đến rơi nước mắt. Nước mắt chảy vào nốt mụn, càng thêm đau rát, cơn đau rát ấy lại càng khiến nàng muốn khóc. Nàng kéo tấm chăn đắp trên đầu gối, từ từ trùm kín người, cuối cùng trùm cả đầu vào trong chăn, giống như một con rùa đen không dám gặp người.
Cơ Vô Kính đứng trước giường nhìn nàng một lúc, rồi lật một góc chăn khác lên đắp lên mu bàn chân nàng. Hắn cúi người, chui vào từ phía bên kia của chăn, để chăn phủ lên đầu và lưng mình.
“Chàng làm gì vậy?” Cố Kiến Li hỏi.
Trong chăn tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả. Cố Kiến Li ngẩng mặt lên, không còn dùng tay che mặt nữa.
“Há miệng ra.” Cơ Vô Kính nói.
Cố Kiến Li mờ mịt nhìn hình dáng của Cơ Vô Kính. Tối quá, nàng không thấy rõ gì cả.
“Há miệng ra.” Cơ Vô Kính lặp lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play