Trong một tiểu viện nông gia không mấy nổi bật, Cơ Nham ngồi trước cửa sổ viết thư, cuộn lại nhét vào ống thư, buộc chặt vào chân bồ câu, rồi dùng sức giơ tay lên, con bồ câu trắng mang theo tin tức bay đi.
Tôn Dẫn Lan gõ nhẹ vào cánh cửa hé mở, đứng ở cửa nói: “Nghe nói buổi tối điện hạ không ăn gì?”
Ánh mắt Cơ Nham dừng lại trên bụng của Tôn Dẫn Lan. Nàng đã mang thai gần năm tháng. Cơ Nham nhìn cái bụng nhỏ nhô lên của nàng, trong lòng có chút không thoải mái.
Trước khi bị đày đi biên ải, hắn tuy không có chính phi, nhưng trắc phi thì có hai người. Cơ Nham tính tình phong lưu phóng khoáng, ngoài trắc phi ra, trong phủ còn có mấy vị phu nhân. Lúc hắn rời Kinh thành, một trong hai trắc phi đó đã có thai, bụng cũng nhô lên to bằng Tôn Dẫn Lan bây giờ. Nếu trắc phi có thai đó còn sống, thì đứa bé giờ này cũng đã chào đời. Nhưng nàng ấy đã chết. Các nữ quyến trong phủ hắn chỉ trong một đêm đã uống thuốc độc tự vẫn để tuẫn tình theo hắn.
Dĩ nhiên, cái gọi là tuẫn tình đó chẳng qua chỉ là một cái cớ nghe cho hay mà kẻ muốn giết các nàng đã tìm ra thôi.
Cơ Nham vẫy tay ra hiệu cho Tôn Dẫn Lan, bảo nàng đến bên cạnh hắn, một tay đỡ sau eo nàng, một tay vuốt ve bụng nàng.
“Nó có quấy không?” Cơ Nham hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT