Cơ Vô Kính không nói gì, ngồi xổm xuống trước mặt Cố Kiến Li, lại đổ thêm một ít thuốc chống ngứa vào tay, cẩn thận xoa lên cẳng chân nàng. Lồng ngực dâng lên một cơn đau nhói, Cơ Vô Kính nghiêng mặt đi, khẽ nhíu mày ho nhẹ hai tiếng.
Cố Kiến Li cúi đầu nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi. Nàng nghẹn ngào nói: “Đừng chạm vào ta nữa, ngàn vạn lần đừng bị nhiễm cái thứ đáng ghét này. Ta đọc sách, sách nói cứ ba người mắc bệnh đậu mùa thì có hai người sẽ chết. Thân thể chàng vốn đã không tốt…”
“Chết sớm chết muộn cũng không có gì khác biệt.” Cơ Vô Kính thuận miệng nói.
“Không được.” Cố Kiến Li lắc đầu.
Cơ Vô Kính bôi thuốc xong cho cẳng chân nàng, vặn chặt nắp chai. Hắn cũng không đứng dậy, ngước mắt nhìn Cố Kiến Li, nói: “Ta chết rồi nàng có thể về nhà, về tìm lão già Cố Kính Nguyên kia. Lão già đó nói không chừng đã xem mắt cho nàng cả chục nhà rồi, đang chờ nàng chọn lựa.”
“Nói lung tung…” Cố Kiến Li buồn bã lẩm bẩm, “Rõ ràng đang nói chuyện bệnh đậu mùa mà!”
Giọng Cơ Vô Kính thản nhiên: “Ta lúc nhỏ từng bị rồi, sẽ không bị lại đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT