Edit Ngọc Trúc
Người đàn ông tóc đen, cùng với vài đồng bạn bên cạnh hắn, mỗi người một tay kéo kên kên từ dưới đất đứng lên. Hắn bước nhanh tới, hướng về phía Ninh Ngọc và mọi người, cười gượng nói:
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Hắn uống nhiều quá không kiểm soát được, mọi người đều là huynh đệ, đừng làm mất hòa khí.”
Người đàn ông giảng hòa rất nhanh, nhưng Lý Hào lại không quan tâm, ánh mắt không chút cảm xúc lướt qua hắn, trực tiếp nhìn về phía Ninh Ngọc, hỏi:
“Sao lại thế này?”
Nụ cười của người đàn ông thoáng cứng đờ trong giây lát. Ninh Ngọc nhận ra điều đó, khẽ nghiêng đầu đáp lại Lý Hào:
“Chúng tôi chỉ đang ngồi đây nói chuyện phiếm, hắn đến rồi đột ngột lật bàn.”
“Kên kên ra tay trước! Cái tên cẩu nhật đó…”
Dương Phi Thần, người vẫn còn bước đi loạng choạng vì rượu, lập tức lớn tiếng tố cáo. Cậu ta khoác tay lên vai Ninh Ngọc, định mắng thêm vài câu để hả giận, nhưng khi vừa quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông tóc đen, có vẻ không muốn gây thêm chuyện nên vội nuốt lại những lời thô tục.
“Hắn tự chuốc lấy, chửi không lại tôi thì động tay!”
Câu nói này lập tức khiến đám đông xung quanh xôn xao, ai cũng tranh nhau kể lại tình huống vừa xảy ra.
Lý Hào không để tâm đến cuộc bàn tán. Hắn chỉ dặn chờ kên kên tỉnh lại, rồi thông báo cho hắn đến gặp chim chàng làng để nhận phạt.
Người đàn ông tóc đen gật đầu đồng ý. Vài người cùng nhau ra sức, cuối cùng cũng kéo được kên kên như một con lợn chết, loạng choạng biến mất ở lối rẽ trong thông đạo.
Ninh Ngọc nhìn theo hướng bọn họ rời đi, luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng không thể nói rõ.
Chiếc áo khoác đen trên người người đàn ông đó trông có chút quen mắt. Hắn dường như luôn để ý che giấu cánh tay mình, từng bước chân dẫm xuống đều có vẻ như đã được tính toán kỹ lưỡng. Dù là trang phục hay hành động, tất cả đều có một sự tương đồng kỳ lạ mà khó giải thích.
“Sau này nếu gặp bọn họ, đừng để ý đến.” Lý Hào nhìn sâu vào lối đi trước mặt, rồi quay sang Ninh Ngọc, “Có chuyện gì thì tìm tôi, chuyện này không liên quan đến cậu.”
Ninh Ngọc gật đầu, rồi nhớ lại việc Dương Phi Thần đột nhiên ngừng nói lúc nãy, liền hiếu kỳ hỏi:
“Người đi cùng kên kên là ai? Tôi tưởng hai bên các anh thế bất lưỡng lập, nhưng hắn có vẻ vẫn giữ được quan hệ khá tốt với các anh.”
Lý Hào không trả lời thẳng, chỉ thản nhiên đáp:
“Không thân.”
“Ngươi nói Thương Diều?” Dương Phi Thần quay đầu tiếp lời, khuôn mặt nhăn lại với biểu cảm phức tạp. “Tên đó tính tình hiền lành, quan hệ với ai cũng tốt. Chỉ là không biết dây thần kinh nào của hắn bị chập, mà ngày thường lại thích đi theo Kên Kên chơi.”
“Thương Diều?” Ninh Ngọc nhíu mày, vô thức liếc nhìn Lý Hào.
Dương Phi Thần cũng nhìn theo hướng mắt hắn, cười nhạo: “Ban đầu ta nghe thấy cái tên đó cũng có phản ứng y hệt ngươi. Nhưng ngẫm lại danh tiếng của Điêu Hào, có mấy kẻ ngưỡng mộ cũng chẳng có gì lạ. Hôm nào ta cũng đổi tên thành cái gì đó có ‘Diều’ luôn đi…”
Thấy Dương Phi Thần bắt đầu say rượu, lải nhải không ngừng, Lý Hào dứt khoát nhấc hắn lên, giao cho bàn bên cạnh nhờ chăm sóc. Sau đó, hắn nghiêng đầu về phía xa, ra hiệu cho Ninh Ngọc: “Đi.”
Ninh Ngọc chớp mắt, hơi ngẩn ra: “Đi đâu?”
“Tìm Bồ Câu Trắng.”
Tiếng kim loại va chạm lạch cạch vang vọng trong hành lang. Ninh Ngọc theo sau Lý Hào, chăm chú quan sát bóng lưng hắn. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy Thương Diều dường như đang cố tình bắt chước phong cách của Lý Hào.
Chiếc xe mới không rộng rãi như thùng xe trước đó. Chỉ vài chiếc sô pha thôi cũng đã chiếm gần hết lối đi nhỏ. Khi Ninh Ngọc và Lý Hào đến nơi, Bồ Câu Trắng cùng Chim Chàng Làng đang chỉ vào bản đồ, bàn bạc chuyện gì đó.
Thấy hai người tiến lại, Chim Chàng Làng nhấc cằm lên, trêu chọc một câu: “Tạm thời bàn đến đây thôi. Mấy con chim non tới rồi, tôi nhường chỗ vậy.”
Nàng đứng dậy bước đi, lúc lướt qua hai người, còn rất hứng thú mà liếc nhìn Ninh Ngọc một cái.
Ninh Ngọc theo phản xạ nuốt khan. Đây là nhân vật khét tiếng mà cậu chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nên nhất thời vẫn chưa thể đối đãi bình thản như với Lý Hào.
Bồ câu trắng ngồi sâu trong ghế đơn, dùng gậy chống khẽ vẫy tay về phía bọn họ: “Tới rồi? Ngồi đi.”
Ninh Ngọc theo Lý Hào ngồi xuống ghế đối diện, cảm thấy ánh mắt màu xám xanh của người kia đang ôn hòa quan sát mình. Cậu có chút khó hiểu.
Chim Chàng Làng không vội đi vào vấn đề chính, chỉ cười nhẹ, nói: “Lý Hào đã kể cho ta nghe chuyện của hai người trên đường. Ta vốn còn lo lắng tình trạng của cháu, nhưng xem ra là ta lo thừa. Cháu thực sự đã trưởng thành rất nhiều.”
Giọng điệu của hắn giống như đã quen biết Ninh Ngọc từ lâu, mang theo một sự thân thuộc và vui mừng khó hiểu.
Ninh Ngọc thoáng nghi hoặc, không hiểu lắm hàm ý trong lời nói kia.
Bồ câu trắng thấy vậy cũng không để tâm, chỉ cười nói: “Không nhớ à? Khi cháu còn nhỏ, ta đã từng bế cháu đấy.”
Nói xong hắn tự bật cười. Ninh Ngọc thì có chút xấu hổ, giờ mới hiểu vì sao trước đây Lý Hào luôn đột ngột nói ra những câu chẳng đầu chẳng đuôi thì ra là có chỗ để học theo.
“Được rồi, không đùa nữa.” Chim Chàng Làng thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Thật ra mẹ cậu là bạn tốt nhiều năm của ta.”
“Bạn tốt?” Ninh Ngọc kinh ngạc. Hắn còn chưa kịp hỏi thêm thì Bồ Câu Trắng đã bắt đầu kể lại quá khứ của bọn họ.
Hắn quen biết Lâm Tuyết Nhạn từ thời trung học, khi cả hai cùng tham gia một giải đấu học thuật cấp liên trường.
Khi đó, Lâm Tuyết Nhạn đã bộc lộ tài năng vượt trội, luôn bỏ xa Bồ Câu Trắng một khoảng cách lớn trong mọi thành tích. Với tư thế của một kỵ sĩ không ai sánh kịp, nàng thẳng tiến giành lấy vòng nguyệt quế của cuộc thi mà không hề bị cản trở.
Bồ câu trắng khâm phục học thức sâu rộng và năng lực mạnh mẽ của nàng, vì thế mang theo lòng hiếu học tràn đầy, mạnh dạn kết giao với vị bằng hữu chí cốt này người mà sau này sẽ có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời hắn.
“Nàng là một người đặc biệt lợi hại.” Bồ Câu Trắng cười nhẹ, đôi mắt bình thản khi kể lại, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tầng hoài niệm nhàn nhạt. “Sau đó, chúng ta dần trở thành tri kỷ hiểu nhau, không giấu nhau điều gì. Cũng thật may mắn, trên con đường học thuật, chúng ta đã làm bạn với nhau rất lâu.”
Về sau, khi bước vào con đường chuyên sâu, hắn và Lâm Tuyết Nhạn lựa chọn những hướng đi khác nhau. Dù dần có sự khác biệt về lĩnh vực nghề nghiệp, quan hệ giữa hai người lại không hề bị ảnh hưởng.
“Mặc kệ là trước kia hay sau này, Shane vẫn luôn biết rõ mình muốn gì.” Bồ Câu Trắng khẽ tựa tay lên cây trượng, trong giọng nói khó giấu được sự kính phục. “Đồng thời, cũng không ai có thể ngăn cản nàng đạt được những mục tiêu đó.”
Sau này, vì thay đổi công tác, Lâm Tuyết Nhạn được điều từ nước A sang nước C. Hai người cũng chỉ có thể liên lạc từ xa.
Nhưng mỗi khi có cơ hội giao lưu học thuật ở C quốc, Bồ Câu Trắng vẫn tranh thủ đến thăm vị bằng hữu cũ, người giờ đã lập gia đình nơi đất khách. Khi có thời gian rảnh, hắn thậm chí còn giúp nàng chăm sóc đứa con nhỏ.
Những ký ức cũ được Bồ Câu Trắng từ tốn kể lại, những lời nói đơn giản và nhẹ nhàng ấy đã phác họa lại quãng thời gian hai người cùng đồng hành qua năm tháng. Đôi mắt hắn khi nhìn Ninh Ngọc cũng mang theo vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Trong ký ức xa xăm, Ninh Ngọc mơ hồ nhớ lại khi còn nhỏ dường như có một người chú đối xử rất tốt với mình. Nhưng khoảng thời gian đó đã quá lâu, hắn không thể hoàn toàn chắc chắn rằng người ấy chính là Bồ Câu Trắng. Dù vậy, trước những thông tin chưa từng biết đến, hắn vẫn tiếp nhận mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.
“Lần cuối cùng ta nhận được tin tức của nàng là vào ngày xảy ra thiên tai. Khi ấy, ta vừa hay đang công tác tại C quốc. Mẹ cháu đã liên hệ với ta, cầu xin ta bằng mọi giá phải đến thành phố A tìm cháu.”
Ninh Ngọc trừng lớn mắt: “Mẹ cháu đã liên lạc với ngài?”
“Không sai. Nàng nói, cháu là ‘chìa khóa’ đầu tiên, và có lẽ cũng là duy nhất.” Đôi mắt thoáng trầm xuống. Hắn giơ tay che miệng, kìm nén vài tiếng ho khan.
“Shane muốn ta tìm được cháu, sau đó đưa cháu đến nơi nàng đã sắp xếp sẵn. Nhưng đột nhiên, liên lạc của nàng bị cắt đứt. Tọa độ gửi đến cũng không đầy đủ. Ta đã thử gọi lại không biết bao nhiêu lần, nhưng tín hiệu đã hoàn toàn biến mất.”
“Chìa khóa?” Ninh Ngọc nắm bắt được từ mấu chốt trong lời nói của hắn, nghi hoặc hỏi: "Mẹ có giải thích với ngài về ý nghĩa của nó không?”
Còn về địa điểm đã sắp xếp sẵn kia… Không biết liệu có liên quan đến câu nói “ thành xây hơn phân nửa” mà cặp song sinh kia từng nhắc đến hay không.
“Thật đáng tiếc, nàng không nói rõ. Ta cũng chỉ hiểu sơ lược về ‘chìa khóa’ mà thôi.” Bồ Câu Trắng thở dài, lắc đầu. “Thiên tai xảy ra quá đột ngột, lúc đó tình hình vô cùng hỗn loạn, dọc đường còn trì hoãn không ít thời gian.”
“Đến khi ta dẫn người đến thành phố A, cháu đã không còn ở đó nữa. Sau này ta quay lại tìm cháu rất nhiều lần, đồng thời vẫn luôn dò la tin tức về cháu thông qua Chim Di Trú, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.”
Ninh Ngọc giải thích: “Lúc đó cháu chắc hẳn đã rời đi rồi, chỉ là tình cờ bỏ lỡ các ngài.”
“Không sao, chỉ cần cháu có thể lớn lên khỏe mạnh, ở đâu cũng được.” Bồ Câu Trắng khẽ giãn mày, trong mắt lại ánh lên nét cười dịu dàng. " cháu bây giờ, đã rắn rỏi hơn khi còn nhỏ rất nhiều, còn trở thành một nhân viên chuyển phát nhanh có thể tự mình gánh vác mọi thứ. Đúng là không hổ danh con của nàng.”
Ninh Ngọc xoa xoa gáy, bị lời khen của hắn làm cho có chút ngại ngùng.
Những manh mối trong đầu dần kết nối thành một mạch rõ ràng, hắn ngẩng đầu hỏi: “Bạch thúc, về tọa độ mà mẹ cháu đã gửi, ngài có thể cho cháu xem không?”
“Đương nhiên.”
Bồ Câu Trắng lấy từ trong túi áo ra một nửa tờ giấy ghi chú. Một bức ảnh theo động tác của hắn trượt xuống đùi, Ninh Ngọc cúi mắt nhìn, phát hiện bức ảnh này lại chính là tấm ảnh gia đình mà hắn đã thấy trên xe.
Nếu Bồ Câu Trắng vẫn luôn tìm kiếm hắn, vậy chẳng phải Lý Hào cũng từng nhìn thấy bức ảnh này sao?
Hắn lén liếc mắt về phía Lý Hào đang ngồi bên cạnh. Trên gương mặt rõ ràng ấy lại không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Ninh Ngọc lặng lẽ dời mắt, trong lòng ngầm chửi thầm một trận.
Bảo sao lúc đầu hắn tỏ vẻ dửng dưng, sau đó lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Bồ Câu Trắng cầm lấy tờ ghi chú, chữ viết trên đó vô cùng nguệch ngoạc, có thể thấy được khi ghi lại, người viết đã rất vội vàng.
“Ta từng dựa vào tọa độ này để tìm kiếm những địa điểm có khả năng liên quan. Nhưng vì thông tin không đầy đủ, ta chỉ có thể suy đoán ra một phạm vi đại khái.”
Tim Ninh Ngọc đập nhanh hơn một chút. Đây là lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, cậu có được một phương hướng rõ ràng để đi tìm. Giống như một con thuyền lạc giữa biển sương mù cuối cùng cũng nhìn thấy ngọn hải đăng, rốt cuộc tìm được một bến cảng có thể neo đậu.
Cậu nhận lấy tờ ghi chú từ tay Bồ Câu Trắng, giọng có chút khàn đi: “Cháu sẽ tìm được bọn họ.”
Bồ Câu Trắng như thể đã đoán trước được cậu sẽ nói vậy, cười nhẹ nhàng: “Trước khi đi, hãy ở lại Chim Di Trú dưỡng thương cho tốt. Đúng lúc Ông Hổ cũng đang điều chỉnh lại thiết bị cho cháu. Chờ mọi thứ đều chuẩn bị xong, để Lý Hào cùng cháu lên đường.”
Cả hai người đồng loạt sững lại.
Ninh Ngọc há miệng, định nói rằng chỗ cậu nhỏ như vậy, làm sao có thể tiếp đón được một nhân vật như thế. Nhưng suy nghĩ một lúc, cậu lại cảm thấy có một người đáng tin như vậy đi cùng, chẳng phải hành trình sẽ vững chắc hơn sao?
Thế nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, cậu lại bắt đầu lo lắng liệu Lý Hào có cảm thấy phiền phức hay không.
Bồ Câu Trắng dường như nhìn thấu sự đấu tranh nội tâm của cậu, liền cắt ngang: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Cách đó không xa, trong thông đạo đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân từ xa đến gần, theo sau là một người phụ nữ mặc đồ lao động bước ra.
Chính là khi cậu vừa đến Chim Di Trú đã chạm mặt người nắm giữ Dị Hóa Thể kia.
Bồ Câu Trắng vẫy tay gọi cô ta, rồi quay sang Ninh Ngọc nói: “Tiểu Ninh, giới thiệu một chút, vị này chính là đồng nghiệp cũ của mẹ cháu, cũng là sư muội cùng xuất thân từ một thầy, Linh Cẩu.”
Hắn ra hiệu phất tay: “Để cô ấy dẫn cháu đi dạo quanh các thùng xe khác một chút. Nhân tiện, cháu cũng có thể hỏi xem cô ấy có tin tức gì cháu muốn biết. Ta còn chút chuyện cần nói với Lý Hào.”
Linh Cẩu lần này không mang theo Dị Hóa Thể kia bên cạnh. Cô đứng ở đầu hành lang, vẫy tay về phía Ninh Ngọc: “Đi thôi, tiểu bằng hữu.”
Ninh Ngọc có chút do dự, theo bản năng nhìn về phía Lý Hào. Thấy Lý Hào nhẹ nhàng gật đầu, cậu mới yên tâm đi theo Linh Cẩu rời đi.
Tiếng bước chân vang vọng trên ván sắt của thông đạo trong thùng xe, chỉ còn lại Lý Hào và Bồ Câu Trắng ngồi trên sô pha.
Lý Hào vẫn giữ thần sắc bình thản, không để lộ chút cảm xúc nào, chỉ đơn giản nhìn Bồ Câu Trắng một cách khó hiểu: “Lão sư, vì sao để tôi đi?”
“Hửm? Xem ra hai mươi phút chuẩn bị trong đầu của ta đã trở nên vô dụng rồi.” Bồ Câu Trắng chống gậy, cười đầy ẩn ý, rồi hỏi ngược lại cậu: “Trước kia không phải lúc nào cũng từ chối bằng một chữ ‘không’ sao? Sao lần này lại chấp nhận nhanh như vậy?”
Lý Hào suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Vì không phiền phức.”
“Quả nhiên Tiểu Ninh là một đứa trẻ ngoan, biết lo nghĩ.” Bồ Câu Trắng cười ha hả, gật đầu tán thưởng, nhưng lập tức lại bị ho khan cắt ngang. Hắn giơ tay ngăn lại động tác định đứng dậy của Lý Hào, cố gắng lấy hơi ổn định lại:
“Cậu vẫn luôn tò mò về thân thế của mình, đúng không? Bây giờ cũng là lúc nên nói cho cậu biết.”
“Khi ta nhặt được cậu, thực ra đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Giọng nói của Bồ Câu Trắng hơi khàn, thỉnh thoảng còn phải dừng lại để thở. “Là Shane nhờ ta đưa cậu đến nơi đó. Cô ấy nói cậu là một đứa trẻ bình thường, không nên bị hủy hoại.”
“Ta không biết kế hoạch của họ, cũng không rõ ràng họ đã làm gì với cậu. Nhưng ta biết, nếu cậu có thể tìm thấy cô ấy, cậu sẽ biết toàn bộ sự thật.”
Bồ Câu Trắng dừng ánh mắt trên đôi mắt nhạt màu của Lý Hào hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng nói:
“Vậy nên, đi thôi. Cùng Ninh Ngọc, cùng nhau tìm kiếm quá khứ và chân tướng mà cậu muốn biết.”
Đoàn xe chạy vào đoạn đường bằng phẳng, tiếng va chạm giữa các linh kiện trên khung xe và sàn xe giảm đi đáng kể, những âm thanh loảng xoảng đột ngột lắng xuống khiến người ta có chút không quen.
Mỗi thùng xe của Chim Di Trú đều có phong cách và công dụng riêng biệt, nhưng Ninh Ngọc đi theo bước chân nhanh nhẹn của Linh Cẩu, hoàn toàn không có cơ hội dừng lại quan sát. Hơn nữa, Linh Cẩu cũng không có ý định chờ cậu, khiến cả hai vội vã đi suốt dọc đường mà không ai mở miệng nói chuyện.
Ninh Ngọc cảm thấy bầu không khí im lặng này có phần gượng gạo, liền chủ động bắt chuyện, hỏi về mẹ mình. Nhưng Linh Cẩu lại tỏ ra không mấy hứng thú, chỉ lựa chọn một số chuyện nhẹ nhàng để kể sơ qua vài câu, rồi không nói thêm nữa.
Hiếm khi gặp được một người không hề bị lay chuyển bởi những lời hỏi han, Ninh Ngọc gãi đầu, chợt nhớ tới Dị Hóa Thể trong xe trước đó, liền mở miệng hỏi tiếp:
“Cháu nghe Dương Phi Thần nói, cô đã thuần phục một đám Dị Hóa Thể?”
Bước chân của Linh Cẩu thoáng chậm lại, xem như đã có chút hứng thú với chủ đề lần này:
“Không phải thuần phục, mà là đào tạo.”
“Dị Hóa Thể có thể đào tạo sao? Cháu tưởng rằng chỉ cần chúng đã bị phóng xạ là sẽ bắt đầu biến dị.” Ninh Ngọc nhanh chóng tiếp lời, vội vã bước nhanh để đuổi kịp Linh Cẩu.
Linh Cẩu liếc nhìn cậu: “Chúng ta không nói về cùng một thứ. Dị Hóa Thể của ta là kết quả nghiên cứu cải tạo, không phải chịu phóng xạ tự nhiên từ thiên thạch, mà là được tạo ra bằng phương pháp ‘Khảm Hợp’ nhân tạo.”
Khảm Hợp?
Ninh Ngọc nhíu mày, lập tức nhớ lại con số cậu từng thấy trong nhật ký của mẹ.
Khảm Hợp Thể APHRODITE 0001.
Cậu vội hỏi: “Linh Cẩu, vậy ngươi có biết Khảm Hợp Thể là gì không?”
Linh Cẩu nhướng mày: “Sao vậy, định kiểm tra tôi à?”
“Không, không, không, cháu không có ý đó!” Ninh Ngọc vội vàng xua tay phủ nhận, rồi giải thích: “Cháu từng thấy thuật ngữ này ở một nơi nào đó. Vừa rồi nghe ngươi nhắc đến ‘Khảm Hợp’, cháu liền nghĩ không biết có liên quan gì không.”
Thấy cậu có chút hoảng hốt, Linh Cẩu khẽ cười, thu lại ánh mắt, rồi thản nhiên giải thích:
“Một khái niệm đơn giản thôi. Tóm gọn lại chính là trong cơ thể cậu, không chỉ có cậu.”
Ninh Ngọc ngẩn ra: “Ý gì?”
“Nghe cho rõ đây.” Linh Cẩu tiếp tục bước đi, vừa nói vừa giải thích:
“Giả sử gene giống như sợi len. Sinh vật A có màu đỏ, sinh vật B có màu lam. Vậy nếu dùng hai loại len này để dệt một chiếc khăn quàng cổ, thì có thể có bao nhiêu kiểu tổ hợp màu sắc?”
“Ba loại...?”
“Vậy loại thứ ba mà cậu nghĩ đến, có phải là trường hợp vừa có màu đỏ vừa có màu lam không?” Linh Cẩu liếc mắt nhìn cậu, rồi tiếp tục:
“Nếu một sinh vật chứa đồng thời gene của cả hai thực thể khác nhau, thì đó chính là câu trả lời mà cậu đang tìm.”
"Cháu đại khái hiểu rồi."
Ninh Ngọc tưởng tượng đến hình ảnh một chiếc khăn quàng cổ đang được dệt, yên lặng gật đầu.
"Vậy nên, cũng có khả năng xuất hiện một sinh vật vừa giống con người, vừa giống Dị Hóa Thể, đúng không?"
Câu hỏi vang lên trong lối đi nhỏ bằng kim loại, nhưng Linh Cẩu lại chậm chạp không trả lời. Đợi đến khi Ninh Ngọc gần như định đùa cợt để làm nhẹ bầu không khí, Linh Cẩu mới hỏi ngược lại:
"Cậu nghĩ vậy là dựa vào đâu?"
Ninh Ngọc không biết nên giải thích thế nào về chuyện cặp song sinh kia, chỉ có thể chậm rãi đáp:
"...Chỉ là suy đoán của cháu thôi."
"Trước cậu cũng đã có người đưa ra khái niệm tương tự." Linh Cẩu cười khẽ, nhưng trong giọng nói lại có chút giễu cợt. "Nếu thực sự tồn tại một dạng Khảm Hợp Thể như vậy, thì chắc chắn 200% là sản phẩm do con người can thiệp."
"Lấy phôi thai con người làm vật dẫn, cấy ghép gene dị hóa vào bên trong. Dù bề ngoài có giống Dị Hóa Thể đến mức nào, thì nó vẫn sẽ giữ lại một phần đặc trưng của loài người."
"Nhưng rốt cuộc có thứ đó tồn tại hay không?" Linh Cẩu nhún vai. "Thế giới bây giờ đã thành ra cái dạng quỷ quái này rồi, ai có thể nói chắc chứ?"
"...Cháu hiểu rồi. Cảm ơn vì đã nói với cháu những điều này."
Ninh Ngọc gật đầu, trầm tư suy nghĩ, sau đó chuyển chủ đề:
"Vừa rồi cháu nghe Bạch thúc nói, cô từng là đồng nghiệp của mẹ cháu. Vậy cô có biết trước đây bà ấy làm công việc gì không?"
Linh Cẩu lại sải bước, nhanh chóng rẽ vào một lối đi khác. Ninh Ngọc vội vàng bước theo, nhưng trước khi cậu kịp đuổi kịp, nàng đã kéo dài giọng nói:
"—Nàng à."
"Tôi đâu có quyền hạn cao đến mức tìm hiểu nội dung công việc của nàng."
Linh Cẩu cười lạnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào mặt Ninh Ngọc, trong lời nói thấp thoáng một cảm xúc phức tạp.
"Tôi chỉ là một kẻ tầm thường, không có giác ngộ vĩ đại như nàng."
"Nàng có thể vì mục đích mà phá vỡ giới hạn của bản thân, nhưng tôi thì không."
Một loạt thông tin mới mở ra trước mắt, Ninh Ngọc nhíu mày, cố ghi nhớ những từ khóa quan trọng trong lời của nàng.
"Giới hạn...? Ý cô là mẹ cháu..."
Cậu còn chưa kịp truy hỏi thêm, thì một giọng nói quen thuộc từ phía xa cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Ninh Ngọc!!"
Tiếng gọi ồn ào lập tức vang lên, rót thẳng vào tai. Ninh Ngọc theo phản xạ quay đầu lại, thấy Dương Phi Thần đang vẫy tay với mình từ đằng xa.
Cậu mới nhận ra, không biết từ khi nào, họ đã quay lại khu thùng xe mà lúc trước từng ghé qua.
Linh Cẩu dường như cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát khỏi cuộc trò chuyện này. Nàng chẳng buồn để ý xem Ninh Ngọc có còn câu hỏi nào không, chỉ để lại một câu:
"Đi tìm đồng bọn nhỏ của cậu chơi đi."
Nói rồi, nàng sải bước rời đi dứt khoát.
Ninh Ngọc nhìn theo bóng dáng Linh Cẩu mà không biết nên nói gì. Đầy ắp những câu hỏi còn chưa kịp giải đáp, cậu chỉ có thể nuốt hết vào lòng.
Trong khoảnh khắc đó, cậu thậm chí cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị dì ném vào nhà trẻ vậy.
Dương Phi Thần lại lớn giọng gọi:
"Đến chơi đi nào!"
Ninh Ngọc cười khổ.
Rồi, lần này thì giống thật.