Edit Ngọc Trúc

Bên trong xe, mấy chục người ngay lập tức im lặng. Ninh Ngọc đảo mắt nhìn quanh, ngay cả loại người như Kên Kên cũng tỏ ra ngoan ngoãn một cách khác thường, còn Dương Phi Thần thì khoa trương đến mức đứng thẳng lưng.

Bồ câu trắng tiến lên vài bước, đứng ở trung tâm đài cao nhìn xuống phía dưới, hai tay khoanh trước ngực.

“Có phải dạo này sống quá yên ổn rồi không? Từng người một đều bắt đầu quên mất cái chết trông như thế nào.”

Giọng nói của hắn vang vọng mạnh mẽ như tiếng sấm, dù tốc độ nói không nhanh, nhưng trong không khí lại dâng lên một tầng áp lực vô hình đầy đè nén.

“Lộ trình hành động bí mật lần này của Điêu Hào và Yến Chuẩn đã được lên kế hoạch đặc biệt, để tránh việc thông tin bị rò rỉ, chúng ta thậm chí còn cố tình tung tin giả.”

Đôi mắt nhạt màu quét qua đám đông, Bồ Câu Trắng dừng lại một chút, rồi đột nhiên cười lạnh:

“Vậy ai có thể nói cho tôi biết, vì sao trên đường hoang dã lại xuất hiện một toán chiến mã thủ được trang bị đầy đủ?”

Đám đông đen kịt bắt đầu xì xào bàn tán, không ít người cúi đầu ghé tai trao đổi.

Ninh Ngọc đứng ở rìa ngoài vòng người, khẽ nhíu mày.

Chiến mã?

Nếu nói Chim Di Trú là một loài chim thần bí đầy truyền thuyết, thì chiến mã chẳng khác nào loài chuột cống sống trong cống ngầm, gây náo loạn khắp nơi.

Những kẻ điên mang tiếng xấu này không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, cũng không e ngại bất cứ tổ chức nào. Ngay cả những trạm dịch vốn là tổ chức trung lập phục vụ toàn nhân loại cũng không chịu nổi sự quấy nhiễu của chúng, đến mức phải đóng cửa nhiều chi nhánh.

Cho đến ngày nay, không một tổ chức nào có thể kiểm soát được chiến mã. Chẳng ai muốn đối đầu trực diện với bọn chúng để chuốc lấy phiền phức, nhưng chính sự nhượng bộ đó lại càng khiến bọn chúng được đà lộng hành, ngày càng tàn bạo hơn.

Không ngờ rằng ngay cả Chim Di Trú cũng đã trở thành mục tiêu bị bọn chúng nhắm đến.

Bồ câu trắng cúi mắt, chậm rãi bước dọc theo mép đài cao. Ngữ điệu của hắn ngày càng lạnh lẽo, từng câu nói thốt ra đều nặng trịch, khiến Ninh Ngọc im lặng lắng nghe, dần dần ghép nối từng manh mối để hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Vài ngày trước, Lý Hào và Yến Chuẩn được lệnh đi lấy thuốc tại Thành Hoang. Vì tình huống khẩn cấp, kế hoạch ban đầu là đi thẳng đến mục tiêu rồi nhanh chóng quay về, nên cả hai chỉ mang theo trang bị nhẹ, không mang quá nhiều vũ khí hay vật tư.

Theo kế hoạch, họ sẽ di chuyển theo tuyến đường hoang vắng nhất, nhưng dù đã chủ động tránh né, họ vẫn bị phục kích bởi một đội quân chiến mã được trang bị đầy đủ.

Số lượng và hỏa lực của kẻ địch vượt trội hoàn toàn, ngay cả Lý Hào cũng không thể xoay chuyển tình thế.

Tình hình chiến đấu nhanh chóng nghiêng hẳn về một phía, gần như không còn khả năng trốn thoát. Để đổi lấy một cơ hội lật ngược tình thế, Yến Chuẩn đã hy sinh mạng sống của mình. Lý Hào nhân cơ hội đó đánh trọng thương thủ lĩnh của bọn chiến mã, nhưng cuối cùng vẫn bị dồn đến vách núi. Nhờ có thảm thực vật phía dưới giảm lực rơi, hắn mới có thể thoát thân với thương tích đầy mình.

Đồng đội hy sinh, bản thân cũng suýt chết, nhiệm vụ này vốn đã là một thất bại thảm hại. Nhưng ngay tại thời điểm quan trọng nhất, hắn lại tình cờ gặp được Ninh Ngọc – người đang trên đường vận chuyển hàng hóa.

Ninh Ngọc cúi đầu, tâm trạng vô thức trầm xuống.

Chẳng trách Lý Hào lại bị thương nặng đến vậy…

“Có những người, tôi không yêu cầu các ngươi phải thấy hổ thẹn, nhưng chỉ cần còn ở lại Chim Di Trú, thì tốt nhất là biết đường thu cánh lại cho gọn gàng.” Giọng Bồ Câu Trắng chợt trầm xuống, lạnh lẽo như băng tuyết trong hầm sâu.

“Tôi chưa bao giờ ngại tự tay thanh tẩy nội bộ.”

Ninh Ngọc im lặng quan sát bốn phía. Trong ánh sáng lờ mờ, khóe mắt cậu vô thức lệch về một bên. Bên cạnh, Dương Phi Thần đã đỏ hoe mắt, nắm chặt tay, cúi đầu thật thấp.

Bồ câu trắng chậm rãi buông tay xuống, đứng lặng hồi lâu rồi mới hòa hoãn lại giọng nói.

“Năm nay là năm thứ bảy Yến Chuẩn gia nhập Chim Di Trú, cũng là năm đầu tiên hắn gánh vác vinh quang, hướng về tự do.”

Trong đám đông, dần dần vang lên những tiếng sụt sịt khe khẽ. Một vài người không kiềm chế được, đôi vai bắt đầu run lên theo từng tiếng nức nở.

“Đối với Chim Di Trú, hắn là một chiến sĩ xuất sắc. Còn với chúng ta, hắn là huynh đệ, là người nhà là duy nhất, không thể thay thế, Yến Chuẩn.”

“Những lời khác... đợi đến lần sau gặp lại hãy nói.”

Bồ câu trắng nâng nắm tay phải, cánh tay hơi giơ lên, cúi đầu nhẹ gật.

Mọi người trong sân đều đồng loạt giơ nắm tay phải, cùng hắn trầm giọng đọc theo:

“Ngươi sẽ cùng ban ngày thăng cao, cùng đêm tối chìm xuống, từ nay về sau vạn vật trên thế gian đều hóa thân vì ngươi. Ngươi sẽ gánh chịu vô tận vinh quang cùng tán ca, bước vào cánh cửa chỉ thuộc về dũng sĩ trong Thánh Điện.”

Ninh Ngọc tĩnh tâm lắng nghe từng từ trong điếu văn, nhưng đôi tai lại không tự chủ mà bắt giữ một giọng nói quen thuộc.

Giọng của Lý Hào vang lên, trầm thấp khàn khàn, tựa như sóng biển xô vào bờ cát, lặng lẽ, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra giữa muôn vàn thanh âm.

“Chúng ta tụ hội tại đây, vì cố nhân mà nguyện—”

Bồ câu trắng hạ giọng dẫn dắt: “Anh hùng không sợ biệt ly, chúng ta sẽ cùng nhau gặp lại trên bàn tiệc của Quốc Vương.”

“Anh hùng không sợ biệt ly, chúng ta sẽ cùng nhau gặp lại trên bàn tiệc của Quốc Vương.”

Những đốm lửa nhỏ cháy lan dần, bén vào chiếc áo cũ của Yến Chuẩn. Tro tàn cuốn theo gió, qua giếng trời trên nóc xe, cuộn bay về phía xa, tan biến giữa bầu trời vô tận.

Cuộc họp của Chim Di Trú kéo dài hồi lâu. Mãi đến khi tan họp, Dương Phi Thần túm lấy cánh tay Ninh Ngọc, lúc này cậu mới phát hiện hai đầu gối của mình đã tê rần.

Đám đông tựa như khi đến, lại vây kín lấy lối ra không quá rộng. Vốn đứng ở rìa ngoài, Ninh Ngọc và Dương Phi Thần nhanh chóng bị cuốn theo dòng người, bị xô đẩy về phía sâu bên trong chỗ ngoặt.

Bước chân không còn nằm trong sự kiểm soát của mình, giữa tiếng người xôn xao, Ninh Ngọc vẫn có thể nghe thấy những lời tiếc thương về Yến Chuẩn vang lên rải rác.

“Mẹ nó, hắn đi sảng khoái thật, nói đi là đi.” Dương Phi Thần cúi thấp đầu, giọng điệu vẫn sắc bén như cũ, nhưng lại bị che phủ bởi một tầng nghẹn ngào. “Còn thiếu tôi một thùng dầu nữa,  còn chưa trả đâu.”

Cậu ta bước chân không lớn, nhưng tần suất lại càng lúc càng nhanh. Ninh Ngọc biết cậu ta đang che giấu cảm xúc đang lộ ra ngoài, không lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ theo kịp nhịp độ của cậu ta, đúng lúc nhẹ nhàng vỗ lên lưng Dương Phi Thần, nơi đang hơi run rẩy.

Bánh xe đoàn xe liên tiếp nghiền qua mặt đường nhựa xi măng, xe kéo và thùng xe rung lắc theo từng cú xóc nảy.

Những người tụ tập ở đầu xe đã tản đi gần hết, Bồ Câu Trắng chống gậy đứng yên tại chỗ, nụ cười trên mặt dần tan biến theo bóng người cuối cùng khuất sau chỗ ngoặt.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lý Hào, đôi mắt màu xanh xám chặt chẽ khóa chặt lấy cặp con ngươi dị sắc nhạt màu kia.

“Nói đi.” Giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong đó lại có sự nghiêm túc chưa từng có. “Cậu nói mất khống chế, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Dòng người dày đặc chen chúc trong thùng xe, Ninh Ngọc vừa mới đặt chân vào thì Dương Phi Thần bên cạnh đã như viên đạn lao vọt ra, trong chớp mắt đã bá chiếm một cái bàn, còn duỗi tay gọi cậu mau chóng qua đó.

Ninh Ngọc gian nan len lỏi qua đám đông, vất vả bước nhanh thêm hai bước, ngồi vào chỗ vừa lưu ra.

Yến Chuẩn hy sinh khiến Chim Di Trú chìm trong một tầng khói mù, nhưng Ninh Ngọc lại ngoài ý muốn phát hiện rằng, so với đau thương hay bi thống, cái chết với Chim Di Trú dường như mang nhiều ý nghĩa về hoài niệm và sức mạnh hơn.

“… Mấy con chó chết Chiến Mã phá tan tành motor của Điêu Hào, mẹ nó chứ, ta lại phải tìm lão nhân đặt một chiếc mới.” Dương Phi Thần ngẩng cằm lên, hậm hực uống một ngụm rượu, “Biết ngay là bọn họ chẳng làm được chuyện tử tế gì!”

Ninh Ngọc chống má, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ lên thành ly rượu, tò mò hỏi: “Chiến Mã thường xuyên gây chuyện với các ngươi lắm à?”

“Không chỉ là thường xuyên!” Dương Phi Thần mắng một tiếng, đôi mày nhíu chặt thành một đường sâu, “Bọn tôi và bọn họ thù mới hận cũ chất thành núi rồi! Cái lũ khốn đó dai như đỉa, cắn vào đùi ngươi rồi là không chịu nhả ra. Ghê tởm muốn chết, mà cũng không thể mặc kệ được, tôi thật phục chúng nó luôn!”

“Còn có chuyện này sao?”

Ninh Ngọc ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cậu, Chiến Mã là một đám điên cuồng gieo rắc chiến tranh, đi đến đâu là thiêu rụi đến đó, địch nhân của bọn họ là cả thế giới. Không ngờ rằng trong vô số kẻ thù, Chim Di Trú lại là đối thủ mà họ cứ mãi dây dưa không dứt.

“Nhưng cũng chẳng sao, nhớ thương vật tư của bọn tôi nhưng chưa bao giờ chiếm được, muốn làm trò ghê tởm thì lại bị bọn tôi phá hỏng không ít chuyện, thù hận chồng chất rồi.” Dương Phi Thần cười lạnh hừ một tiếng, khoanh tay dựa ra sau ghế, giọng điệu đầy vui sướng khi thấy kẻ thù gặp họa. “Giờ lão đại bọn chúng chỉ còn cách cái chết một bước nữa thôi, tôi cá là chúng nó hận không thể đồng quy vu tận với bọn tôi luôn ấy!”

“Vậy các cậu…”

Vài âm thanh nặng nề vang lên ầm ĩ từ hai bên đầu và đuôi thùng xe, tốc độ của xe kéo rõ ràng chậm lại, thân xe hơi lắc lư, làm ly rượu trên bàn cũng rung động theo. Dường như xe đầu đang điều chỉnh lộ tuyến di chuyển.

Ninh Ngọc quan sát một vòng, thấy những người xung quanh vẫn giữ bộ dáng thản nhiên như đã quá quen thuộc, hoàn toàn không ai để ý đến việc xe đổi hướng.

“Sao thế này?” Cậu hiếu kỳ quay đầu hỏi, “Xe kéo của các ngươi còn có thể… trôi đi à?”

“… Ngươi đừng lo lắng, đây là thao tác thường quy thôi!”

Dương Phi Thần cau mày phất tay, ánh mắt dưới tác dụng của cồn đã bắt đầu mông lung mơ hồ.

“Bình thường để đảm bảo an toàn, khi đi qua những đoạn đường khó, chúng ta tạm thời thu hẹp lối đi, biến thành từng cánh quân riêng biệt để tiếp tục tiến lên, đồng thời bố trí đội trinh sát ở đầu và cuối để cảnh giới.”

“Nhưng không sao cả!” Hắn đột nhiên cao giọng, vỗ mạnh lên vai Ninh Ngọc, tay kia nâng chén rượu suýt nữa ụp thẳng vào mặt mình. “Chỉ cần qua giai đoạn này, lối đi sẽ được nối lại như cũ.”

“Tốt lắm, đại ca, chúng ta trước cứ lấy cái ly ra khỏi mặt đã, đỡ lát nữa bọn họ lại bảo ta ám sát ngươi.” Ninh Ngọc dịu giọng dỗ dành, giúp hắn đặt ly rượu xuống, nhìn Dương Phi Thần suýt nữa uống cạn cả ly trong một hơi, cậu chỉ có thể im lặng đỡ lấy tay cậu ta để cậu ta ngồi ngay ngắn lại.

“Ninh Ngọc, tôi nói cho cậu biết, cái thùng xe này buổi tối là náo nhiệt nhất…”

Dương Phi Thần vừa giơ tay chắn ngang, giọng nói đã dần nhỏ đi, kéo dài âm điệu thành mấy câu lẩm bẩm quanh quẩn trong miệng, cuối cùng dứt khoát ngồi gục xuống, chỉ còn đôi môi mấp máy mà chẳng còn phát ra tiếng.

Ninh Ngọc thở dài, một lần nữa đưa tay kéo người đã ngã trái ngã phải về chỗ ngồi: “Lần sau tôi thà mời cậu uống nước đường còn hơn.”

Một ánh mắt kỳ quái chợt lóe qua trước mặt, Ninh Ngọc theo bản năng ngẩng đầu, nhưng trước mắt chỉ là một biển người đang ồn ào náo nhiệt, không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cậu không lập tức buông lỏng cảnh giác mà khéo léo liếc mắt sang góc đó, giữ ánh nhìn bình thường để tránh gây chú ý, chỉ dùng dư quang từ khóe mắt âm thầm quan sát động tĩnh xung quanh.

Ánh mắt kia lại xuất hiện lần nữa.

Lần này, Ninh Ngọc lập tức bắt được phương hướng đại khái. Nhưng khi cậu dịch chuyển tầm nhìn qua đó, cảm giác âm trầm khó chịu kia đã hoàn toàn biến mất.

Trong tầm mắt, chỉ thấy một nhóm người đang tụ tập quanh bàn trò chuyện vui vẻ. Trong đó, có cả người đàn ông tóc đen quen mặt ban nãy. Hắn đang cười nói với những người xung quanh, nét mặt hiền hòa, thân thiện, hoàn toàn không có vẻ gì đáng ngờ.

Chẳng lẽ… cậu cảm giác sai rồi?

Ninh Ngọc thu hồi tầm mắt, trong lòng vẽ ra một dấu chấm hỏi.

Dương Phi Thần với nửa ly rượu trước mặt cứ cầm lên lại đặt xuống, uống dở đến mức chẳng khác gì đang nuôi cá. Ninh Ngọc thì như đang chơi đùa với một đứa trẻ, vừa nói chuyện phiếm vừa kiên nhẫn đáp lại cậu ta từng câu một.

Bỗng nhiên, mặt bàn trước mặt họ bị ai đó đột ngột đập mạnh xuống, khiến ly rượu văng tung tóe lên người hai người họ.

“… Mẹ nó!” Dương Phi Thần bị giật mình, lập tức bật dậy mắng to.

Dưới ánh đèn, một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt họ. Đôi mắt hắn lấp ló dưới bóng tối của hàng lông mày rậm, lạnh lùng nhìn xuống, trên mặt nở một nụ cười khiêu khích hoàn toàn không có chút thành ý nào.

“Tao bảo sao lại có mùi chua chua ở đây, hóa ra là có hai con chó Điêu Hào ngồi một chỗ.”

Ninh Ngọc cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn kiềm chế nâng mặt bàn bị nghiêng lệch lên, ý đồ muốn hòa giải: “Huynh đệ, nói chuyện như vậy chẳng thú vị gì đâu.”

Dương Phi Thần bị cồn làm cho mặt đỏ bừng, giơ tay chỉ thẳng vào kẻ cao hơn hắn một cái đầu rưỡi, lớn tiếng chửi bới: “mày là cái đồ đầu nhọt chết giẫm, tao nếu là chó, vậy mày chính là cái thứ bị tao đè ra mà bạo, đừng tưởng Điêu Hào không chấp nhặt với mày là mày có thể lên mặt! Tao đây mẹ nó không nhịn nổi nữa rồi!”

Cơn say đã chiếm quyền kiểm soát, Ninh Ngọc căn bản không thể ngăn cản trận cãi vã bùng nổ này. Chỉ thấy Dương Phi Thần lải nhải hết câu chửi này đến câu chửi khác, bắn phá một loạt thô ngữ, vừa dài vừa phong phú, không hề trùng lặp, đủ để nhục mạ kẻ trước mặt từ đầu đến chân.

Gương mặt vốn dĩ đã thô lỗ của tên kên kên lập tức sa sầm xuống. Gân xanh trên trán hắn ta nổi rõ, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn giơ lên, túm lấy đầu Dương Phi Thần rồi mạnh tay đập thẳng xuống mặt bàn.

Ninh Ngọc phản ứng kịp thời, nhanh chóng lao tới nắm lấy tay kên kên để kéo Dương Phi Thần ra, nhưng do thể trạng hai bên quá chênh lệch, lực của cậu chỉ làm lệch đi cánh tay của hắn ta một chút chứ không thể ngăn cản hoàn toàn.

“Đây chính là ngươi tự đưa đầu tới.” Kên kên nheo mắt cười lạnh, buông Dương Phi Thần ra, vung nắm đấm thẳng về phía Ninh Ngọc.

Cú đấm như một tảng đá lớn lao thẳng đến mặt cậu. Ninh Ngọc thầm chửi một tiếng, vừa muốn lách mình né tránh thì đột nhiên…

Quyền phong hung hãn ấy bị chặn đứng giữa không trung.

Một bàn tay không biết từ lúc nào đã vươn ra, mạnh mẽ siết chặt cánh tay của kên kên, khiến toàn bộ động tác của hắn bị ngăn chặn giữa chừng. Xung quanh lập tức vang lên những tiếng kinh hô, mang theo sợ hãi cùng kinh ngạc.

“Là Điêu Hào…” “Điêu Hào đến rồi!” “Đừng đánh nữa! Dừng tay!”

Kên kên giãy giụa, trên cổ gân xanh căng chặt, nhưng hắn thậm chí còn chưa kịp phản kích thì đã bị bàn tay kia đè đầu, hung hăng đập xuống sàn xe.

Một tiếng BANG chấn động vang lên, khiến cả khoang xe như rung chuyển theo.

Kên kên vẫn tiếp tục giãy giụa, nhưng bàn tay kia không hề nương tay, giữ chặt đầu hắn rồi liên tiếp đập xuống nền xe bằng kim loại.

Ninh Ngọc đỡ Dương Phi Thần khó khăn lắm mới đứng lên, mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt một cuộc hành hạ đơn phương không có đường phản kháng. Cậu hoàn toàn không dám thốt lên một lời.

Lý Hào phủi đi vết máu dính trên tay, lạnh lùng buông kên kên đã bất động xuống sàn. Đôi mắt hai màu của hắn quét ngang qua khoang xe, mang theo ý cười băng lạnh.

“ Tôi hỏi một câu, ai là kẻ khơi mào trước?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play