3.

Hiện giờ, nhìn nam nhân trước mắt, ta đành phải cố gắng chữa thương cho hắn.

Sau khi xử lý tốt miệng vết thương cho hắn, đêm đã khuya, chú thím Trương đã lớn tuổi không thức đêm được mà sớm trở về nhà, ta đóng cửa y quán.

Nghiêm Bắc Lục đã sớm tỉnh, đôi mắt không chớp mà nhìn ta, giống như sợ ta sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

“Miệng vết thương ta đã băng bó cẩn thận rồi, ngày mai ngươi đi đi thôi!” 

Ta không tiếp tục quan tâm đến Nghiêm Bắc Lục đang nằm trên giường ở tiền viện, ta lập tức vào hậu viện, lên giường thổi đèn đi ngủ.

Ban đêm, ta ngủ không ngon giấc, mơ thấy bản thân mình giống như lại trở về tới tiểu viện tứ phương, không có chỗ đi, không ai để ý.

Một tiếng gõ cửa đánh thức ta khỏi giấc mộng, ở ngoài viện truyền tới tiếng của Nghiêm Bắc Lục, “Thanh Dao, nàng tỉnh chưa? Ta đã làm cơm rồi, mau tới ăn đi!”

Ta đẩy cửa ra, nhìn thấy Nghiêm Bắc Lục lấy bát đũa từ trên kệ bếp, cười tiếp đón ta ăn cơm.

“Không phải ta bảo ngươi đi rồi sao?”

Nghiêm Bắc Lục lấy cho ta một bát cháo, “Thanh Dao đã cứu ta, ta hắn là nên báo đáp nàng mới đúng.”

Ta nếm một ngụm cháo, “Đừng gọi ta là Thanh Dao, chúng ta không thân quen tới mức đó, ngươi cứ gọi ta là Lâm cô nương là được. Còn nữa, nếu nói chính xác ra, không phải là ta cứu ngươi, mà là thím Trương đã phát hiện ra ngươi, chú Trương đã vác ngươi lại đây, ngươi muốn cảm ơn thì đi cảm ơn bọn họ đi!”

“Nhưng mà… nếu không phải có nàng ra tay, vết thương của ta sẽ không khỏi nhanh như vậy, ta cần phải cảm ơn nàng nhiều nhất.”

Ta cầm bát để lên bàn, “Nếu ngươi muốn cảm ơn, vậy thì thanh toán tiền thuốc và tiền chữa bệnh cho ta đi, tổng cộng là mười lượng hai tiền.”

Hắn dường như bị ta nói mà nghẹn họng, không nói nên lời.

“Sao thế? Ngươi không có tiền, không trả nổi đúng không.”

Hắn vô lực cúi đầu, ta sớm đoán được tình huống này, hiện tại hắn vừa đến kinh thành, lang bạt một đường sao có thể có tiền mà trả ta.

“Nếu ngươi không trả được, vậy thì làm việc vặt cho ta đi, làm đủ một tháng coi như báo ân xong.”

Một tháng sau là đến kỳ thi, đến lúc đó ta cùng hắn vừa kịp thanh toán xong ân oán, hắn làm Trạng Nguyên của hắn, ta tiếp tục mở Tế Thiện Đường của ta.

“Trong viện có đương quy, bạch thuật phải nghiền thành bột, thược dược, ngải cứu phải phơi khô. Đúng rồi, còn có băng vải cùng với máu loãng hôm qua chữa thương cho ngươi còn chưa kịp dọn, nhớ dọn sạch sẽ.”

“Nhưng mà, trên người ta còn có thương tích.”

“Có thương tích thì làm sao, cũng không thiếu tay không thiếu chân, nếu không thể trả tiền cho ta, chẳng lẽ trả giá bằng sức lực cũng không muốn sao? Hay là nói, ngươi định lấy không của ta, phải không?”

Đời, trước, vì hắn bị thương, ta chưa bao giờ để hắn làm việc nặng, nhưng hôm nay, ta cần gì phải đối xử tốt với hắn chứ.

“Ta, ta không phải…” Sắc mặt của hắn phức tạp, ta lại mặc kệ hắn, “Làm việc nhanh lên, lát nữa y quán của ta phải khai trương rồi.”

Trước khi đi, ta lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Đúng rồi!”

Hắn thấy ta xoay người, trong mắt loé lên một tia chờ mong, “Cháo nấu bị cháy, rất khó uống.”

Biểu cảm trên mặt hắn lại càng khó nhìn, ta không để ý đến hắn, xoay người rời đi.

Hắn giữ chặt ống tay áo của ta: “Nàng muốn đi đâu?”

Đời trước ta cũng đã từng hỏi hắn câu nói như vậy, khi đó hắn có vẻ mặt thế nào nhỉ? Không kiên nhẫn, ghét bỏ, lại còn thêm vài phần lạnh nhạt.

Hiện giờ, nhìn hắn đầy mặt muốn lấy lòng, ta lại cảm thấy có loại cảm giác khoái chí vì vận khí thay đổi.

“Ai cần ngươi lo.”

Ta cầm theo hòm thuốc đi tới nhà Trương nương tử ở hẻm Lưu Huy. Ta nhớ rõ tướng công của nàng không lâu trước đây đã chết ở chiến trường, chỉ để lại Trương nương tử đang mang thai cùng với con trai bảy tuổi của bọn họ là A Bảo. 

Đời trước, ta vì chăm sóc Nghiêm Bắc Lục mà đóng cửa y quán.

Chỉ nghe nói, khi Trương nương tử sinh sản đã rất không thuận lợi, suýt nữa thì một thi hai mệnh. Sau đó lại nghe nói tuy nhặt được một cái mệnh từ quỷ môn quan, nàng cũng là một thân đầy bệnh, chỉ có thể duy trì tính mạng bằng cách uống thuốc. 

Một đời này sống lại cũng không hề dễ dàng, ta không thể nào lãng phí thời gian trên người Nghiêm Bắc Lục nữa. 

4.

Không ngờ Nghiêm Bắc Lục ngoan ngoãn làm tạp dịch ở y quán của ta, đốn củi nghiền thuốc, nấu cơm giặt giũ, bưng trà đổ nước…

Nếu hắn đồng ý bưng trà đổ nước, tự nguyện làm cu ly, ta cần gì phải ngăn cản hắn.

Khuôn mặt hắn thanh tú, khiến rất nhiều cô nương sôi nổi tới chỗ ta khám bệnh, hiếm khi kiếm được nhiều tiền như thế, trên mặt ta cũng bắt đầu nở nụ cười.

Buổi tối.

“Thanh Dao, ta nấu cháo cá, nàng nếm thử”

Từ ngày đó trở đi, tay nghề nấu ăn của hắn càng tốt hơn, không còn bị cháy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play