1.
Ta không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ là đóng cửa càng chặt hơn một chút, vô lực mà dựa vào trước cửa, cảm thấy đau đầu một trận.
Thật kỳ lạ!
Ta đã cố ý tránh đi rồi, sao lại vẫn có thể gặp được Nghiêm Bắc Lục.
Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của chú Trương hàng xóm: “Lâm đại phu, cô ở đâu?”
Vừa nghe thấy có tiếng người quen, tôi vẫn mở ra một khe cửa, “Chú Trương, sao chú lại tới đây?”
“Ai dà, Thanh Dao, hôm nay chú và thím cháu lên núi, khi trở về thì nhìn thấy thằng nhóc này nằm ở ven đường, thật là đáng thương.”
Ta sờ tay, vẫn còn thờ.
“Thím của cháu nói, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, sao chú có thể trì hoãn được, vì thế vội vàng mang người tới đây cho cháu”
Chú Trương vừa nói, vừa chỉ chỉ về phía nam nhân đang dựa trên tường.
Hắn dựa vào ven tường, tuy mặt đầy bùn đen nhưng lại khó có thể giấu đi khuôn mặt thanh tú.
“Thanh Dao, cháu xem còn có thể cứu chữa không?”
Ta không biết nói gì mà đỡ đỡ trán, “Chú, thím, đồ vật ven đường không nên tuỳ ý nhặt, đặc biệt là loại nam nhân lai lịch không rõ ràng thế này.”
Thím Trương chen lên, “Thanh Dao, chẳng qua thím thấy thằng nhóc này mặt mũi cũng được, cứ như thế chết đi thì thật đáng tiếc,” Vừa nói lại vừa hạ giọng, “Haizz, cháu biết rồi đó, khi thím còn trẻ chính là mê trai như thế.”
Ta không nhịn được mà mắng thầm, nói: “Thím, cảm ơn thím, không thể chỉ nhìn bề ngoài, bề ngoài là dễ lừa gạt người nhất.”
Sau đó giương mắt nhìn Nghiêm Bắc Lục đang dựa tường.
Hắn dựa ven tường khiến cho người ta thấy vô cùng đáng thương ta, lại không nhịn được mà rùng mình một cái.
Vừa quay người lại, nhìn thấy biển hiệu có bốn cái chữ to “hành y tế thế”, ta trầm tư một hồi lâu.
Việc đã đến nước này, đành phải bảo chú Trương khiêng Nghiêm Bắc Lục tiến vào thôi.
2.
Nghiêm Bắc Lục vốn là con trai của Thượng Thư Bộ Hộ. Nghiêm Thượng Thư cương trực công chính, làm quan thanh liêm, cũng không kéo bè kéo cánh.
Tiên đế chưa định ra Thái Tử, thế lực của Tam Hoàng Tử và Ngũ Hoàng Tử mạnh nhất đều muốn mượn sức Nghiêm Thượng Thư, lại bị người này dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối.
Hai vị Hoàng Tử đều ghi hận trong lòng, liên hiệp một đám triều thần vu cáo Nghiêm Thượng Thư tham ô nhận hối lộ, cuối cùng Nghiêm Thượng Thư bị ban chết, những người khác thì cùng nhau bị lưu đày tới Thanh Châu.
Ai mà tưởng tượng được, cuối cùng Lục Hoàng Tử không hiện sơn không lộ thuỷ làm thiên tử.
Sau khi hắn đăng cơ đã xử lại án oan cho Nghiêm gia, Nghiêm Bắc Lục có thể thoát thân khỏi bị lưu đày.
Ở Thanh Châu mấy năm, Nghiêm Bắc Lục đã chịu nhiều đau khổ, người nhà của hắn đã sớm bỏ hắn mà đi.
Hắn một đường từ Thanh Châu về kinh thành, muốn một lần nữa khôi phục lại Nghiêm gia.
Đời trước, khi ta ở trên núi hái thuốc, nhặt được hắn đang té xỉu ở ven đường, hắn ở Thanh Châu chịu không ít khổ, một cánh tay suýt nữa không dùng được, ta mang hắn về nhà, lại thay hắn chữa khỏi cánh tay, cố gắng chăm sóc hắn.
Hắn tuy nghèo túng vô cùng, nhưng không thể nào che giấu được khuôn mặt anh tuấn và khí chất xuất trần.
Khi đó ta còn nghĩ, mình thật sự may mắn mới nhặt được một lang quân xinh đẹp như vậy.
Dáng vẻ của hắn luôn là không dính khói lửa phàm tục, mặt mày xa cách, còn có chút cao cao tại thượng, nhưng ta vẫn luôn thích ở bên cạnh hắn.
Có lúc hắn cũng có chút dịu dàng sửa sang lại y thư sách cổ cho ta, cũng sẽ giúp ta vén những sợi tóc bị tán loạn, cũng có lúc ngắt một nhành hoa đào tặng ta trong vườn xuân đầy hương thơm…
Đến một ngày, chúng ta uống rượu ở trong sân, sau khi uống được ba tuần, hắn hỏi ta, muốn báo đáp cái gì, dưới ánh trăng treo cao, hắn mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, khuôn mặt lạnh lẽo lại có phần nhu hoà, ta nhìn dáng vẻ tễ nguyệt thanh phong của hắn, nhìn không chớp mắt, ngơ ngác mà nói.
“Hay là, lấy thân báo đáp đi!” Nói xong, ta cảm thấy hối hận, giương mắt nhìn phản ứng của hắn.
Thời gian hắn im lặng rất lâu, lâu đến nỗi ta mở miệng chối bỏ, “Thôi bỏ đi, ta uống nhiều quá, ngươi đừng để trong lòng.”
Cuối cùng hắn cũng mở miệng, “Được!”
Ta nghĩ, có lẽ trong lòng hắn cũng có ta.
Sau đó, hắn không phụ lòng mong muốn mà thi đỗ Trạng Nguyên, hắn nói bản thân không thích rườm rà, cho nên hôn lễ của chúng ta vô cùng đơn giản, một cỗ kiệu nhỏ nâng ta vào gia môn.
Sau khi thành hôn, ta nghĩ, có thể hạnh phúc của ta bắt đầu rồi.
Biết sức khoẻ của hắn không tốt, ta tự mình xuống bếp, làm dược thiện (1) cho hắn.
Khi hắn xử lý công vụ thường quên đi giờ giấc, ta vẫn luôn mang theo đồ ăn canh giữ ở cửa thư phòng.
Ta học những lễ tiết rườm rà, học cách trang điểm và mặc quần áo của các quý nữ vương công, ta đã nghĩ, làm phu nhân của hắn không thể để hắn mất mặt được.
……
Nhưng tính tình của hắn luôn lạnh nhạt, cho dù ta làm gì, hắn đều chỉ lạnh lùng mà nhìn ta.
Ta đưa dược thiện cho hắn, hắn nói đã có phòng bếp nhỏ chuẩn bị rồi, ta không cần phí công.
Ta học làm một phu nhân thừa tướng, hắn nói ta bắt chước bừa.
Ta ở trong phủ nghiên cứu chế tạo thảo dược, hắn nói ta không làm việc đàng hoàng.
Có rất nhiều khi, ta đều nghĩ, trong lòng hắn thật sự có ta không?