Lần đó hứa hẹn dưới ánh trăng, đến cùng là lời say của hắn, hay là chỉ là suy nghĩ của riêng ta.

Nhưng hắn cũng sẽ giống với những cặp vợ chồng bình thường, vì ta mà tặng quà, vì ta mà vẽ mày vẽ môi, cũng vì ta mà rửa tay nấu canh. 

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Cho đến một lần, hắn uống say mèm, ôm chặt lấy ta.

“Thanh Nhi, Thanh Nhi, ta rất nhớ nàng!”

Đó là lần đầu tiên hắn xưng hô với ta thân mật như vậy, kể từ khi ta gặp hắn, hắn đều chỉ gọi thẳng tên ta, ta cũng muốn hắn gọi ta một tiếng nương tử, nhưng hắn lại chỉ nhíu mày: “Chỉ là xưng hô thôi, để ý làm gì.”

Nhưng mà, khi hắn gọi ta là Thanh Nhi, ta đã nghĩ hắn nhất định đã yêu ta. Hắn chỉ là trời sinh tính tình lãnh đạm, cho nên ta cần phải đối xử tốt với hắn hơn.

Ngày hôm sau, hắn giống như là không nhớ lại được lời nói của bản thân, lại khôi phục sự lãnh lẽo ngày xưa.

Ta dùng ảo tưởng hư vô bện ra một giấc mộng đẹp, nhưng mộng thì vẫn luôn là mộng, thế nào cũng có ngày tỉnh.

Hắn rất ít khi để ta vào thư phòng của hắn. Có một lần, ta nhìn thấy cửa thư phòng không có đóng, nên muốn vào để tìm hắn. 

Trên bàn có bức thư hắn chưa viết xong.

“Ngọc kinh muội muội, thấy chữ như thấy người.”

“Sáng sớm nhìn trời, chiều tối nhìn mây, đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người”

“Nguyện ta như sao, người như trăng, mỗi đêm cùng nhau chiếu sáng. Trăng dù mờ, sao vẫn sáng.

“Xúc xắc lung linh, đậu tương tư bền vững, mong nhớ tận xương, người biết không.”

….

Ta quỳ rạp xuống đất, chữ trên giấy viết thư không nhiều, nhưng ba hàng chữ tràn ngập ý tương tư thương nhớ, tràn ngập sự yêu thương sâu nặng của hắn, nếu là viết cho ta thì thật là tốt.

Chỉ là, người trong thư kia lại không phải tên của ta, mà là Lạc Ngọc Kinh.

Hoá ra, tính tình của hắn không phải là lãnh đạm, hắn cũng có tình yêu sâu sắc, hắn cũng có một trái tim nồng nhiệt, hắn cũng có nỗi nhớ nhung âm thầm, chỉ là, thứ tình cảm sâu nặng này lại không dành cho ta.

Ta bỗng nhiên nhớ ra, từ trước kia có người đã nhắc lại với ta, Nghiêm Bắc Lục và nữ nhi của Tướng quân là Lạc Ngọc Kinh đã từng là thanh mai trúc mã.

Chỉ tiếc là Lạc Ngọc Kinh theo phụ thân đi biên cương, Nghiêm gia cũng xảy ra chuyện, hai người từ đó mới tách ra.

Sau đó, Lạc lão tướng quân lại bị bệnh qua đời trên đường hành quân, Lạc Ngọc Kinh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mang theo quân đội xuyên qua thảo nguyên, vượt qua Đại Mạc, đoạt lại Cửu Châu đã từng đánh mất. 

Nghiêm Bắc Lục chưa từng buông bỏ cảm tình ngày xưa, chỉ là cảnh đời thay đổi, cảnh còn người mất.

Hắn không phải là công tử Nghiêm gia cẩm y ngọc thực, Lạc Ngọc Kinh cũng không phải thiếu nữ thiên chân dưới tàng cây gọi hắn là Nghiêm gia ca ca.

Đêm mà Nghiêm Bắc Lục uống say kia, Lạc Ngọc Kinh vừa mới hồi kinh, Hoàng Đế mở một bữa tiệc mừng công dành cho nàng. 

Trong bữa tiệc đó, hắn thấy được thanh mai khi xưa, hắn đã tìm thấy Lạc Ngọc Kinh, hắn kể với Lạc Ngọc Kinh về nỗi nhớ của mình, nói với nàng tấm chân tình của mình.

Lạc Ngọc Kinh chỉ nói với hắn một câu: “Nghiêm tướng, Nghiêm phu nhân còn ở nhà chờ ngài.”

Khi đó, ta vì tiếng gọi “Thanh Nhi” kia mà vui vẻ rất lâu, hiện giờ mới nghĩ lại thật cẩn thận, câu đó đâu phải là Thanh Nhi, rõ ràng là Kinh Nhi (2)

Nghiêm Bắc Lục sau khi thấy ta phát hiện những lá thư đó thì nổi trận lôi đình, hắn đẩy ta ra, lực mạnh lại bất ngờ khiến cho ta đụng vào góc bàn, sự đau đớn kịch liệt khiến ta suýt khóc.

Hắn lại không thèm để ý tới ta, sốt ruột hoảng hốt mà thu lại những bức thư không phải dành cho ta.

Ta hỏi hắn, vì sao lại đối xử với ta như thế, nếu trong lòng đã có người khác rồi thì cần gì phải cưới ta, hắn lại lạnh lùng mà liếc nhìn ta một cái.

“Nếu không phải vì phần ân tình kia, ta sẽ không cưới ngươi, Ngọc Kinh không có ý định kết hôn. Ta đã cưới ngươi rồi, ngươi cần phải vừa lòng mới đúng, hiện giờ đang làm cái gì, cứ như bà điên vậy!”

Như bà điên… như bà điên…

Ta khó có thể tin được nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy buồn nôn, dường như chưa bao giờ ta thấy rõ hắn, cũng chưa bao giờ nhìn rõ ta.

Hắn lừa ta, cũng lừa bản thân mình. 

Nhưng ta chưa bao giờ buộc hắn phải cưới ta, vì sao lại đẩy tất cả mọi thứ lên người ta?

Lâm Thanh Dao ta cũng không phải là người đâm vào tường nam không biết quay đầu, ta có thể cầm được, cũng có thể buông được, chân tình mấy năm nay của ta mang đi cho chó ăn.

Ta viết thư hoà ly, muốn hắn thả ta đi.

Hắn lại xé nát thư hoà ly, lạnh lùng nhìn ta, “Lúc trước, là ngươi dùng ân tình ép ta phải cưới ngươi, hiện giờ lại làm ra dáng vẻ tiêu sái này, muốn cùng ta nhất đao lưỡng đoạn. Ta sẽ không để cho ngươi rời đi, ta đã đồng ý cưới ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn làm Nghiêm phu nhân của ngươi, đừng có vọng tưởng rời khỏi ta.”

Hắn phái người nhốt ta ở một chỗ trong tiểu viện, hạn chế tự do của ta.

Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, uống thuốc độc tự sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play