Giang Hoài Dương là một người thông minh, lanh lợi, miệng lưỡi trơn tru, nói năng khéo léo. Cô Giang từng nói muốn cho anh ấy đi học tấu hài, coi như đóng góp một chút cho ngành này.

Chú Giang lại nói: “Học tấu hài gì chứ, Hoài Dương học toán giỏi như vậy, biết đâu nhà ta lại có một nhà toán học thì sao?”

Mặc dù Giang Hoài Dương nghịch ngợm, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ấy rất có năng khiếu. Ngay từ khi học mẫu giáo, anh ấy đã thể hiện sự khác biệt, được các thầy cô giáo yêu thích. Mỗi khi tan học, họ luôn khen ngợi anh ấy trước mặt cô Giang, nói rằng anh ấy thông minh.

Nhưng cuối cùng, trong mắt họ vẫn không tránh khỏi ánh nhìn tiếc nuối. Giang Hoài Dương mang bệnh từ khi sinh ra.

Từ nhỏ, anh ấy đã biết mình không giống những đứa trẻ khác. Anh ấy phải thường xuyên đến bệnh viện, đối mặt với những cỗ máy lạnh lẽo, những chiếc kim tiêm dài và những viên thuốc đắng ngắt.

Anh ấy cũng từng giận dỗi, ném thuốc đi, hỏi bố mẹ mình: “Tại sao những đứa trẻ khác không phải đến bệnh viện, không phải uống thuốc? Tại sao chúng có thể đến trường, có nhiều bạn bè, còn con thì không?”

Lời chất vấn ấy biến thành những giọt nước mắt của cô Giang. Bà ngồi xổm xuống, ôm chặt anh vào lòng: “Xin lỗi, xin lỗi con… Là mẹ không thể cho con một cơ thể khỏe mạnh, mẹ xin lỗi…”

Giang Hoài Dương rút ra khỏi vòng tay của mẹ, lau nước mắt cho bà: “Mẹ, đây không phải lỗi của mẹ… Là con không tốt, con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.”

Cô Giang khóc nức nở, chú Giang đứng phía sau cũng đỏ hoe mắt.

Mấy ngày sau, chú Giang tìm được một trường mẫu giáo, trước khi đưa anh đi học đã gọi điện cho hiệu trưởng không biết bao nhiêu lần. Cô Giang và chú Giang vẫn luôn nâng niu anh lớn lên, muốn gì được nấy, cưng chiều đến mức không thể hơn.

Trong môi trường như vậy, tính cách của anh ấy trở nên phóng khoáng, lúc nào cũng có những suy nghĩ và hành động kỳ lạ, nhưng chỉ cần không quá giới hạn, người lớn sẽ để mặc anh làm.

Mẹ tôi từng nói: “Hoài Dương hồi nhỏ được nuông chiều đến mức đó mà lớn lên không bị hư, thậm chí còn trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng trang lứa, thật sự không dễ dàng gì.”

Nhìn bề ngoài thì anh ấy vô tư vô lo.

Anh ấy từng dẫn tôi đến nhà bà Trương, nơi chỉ có một mình bà sống, vào dịp lễ Tết còn tự tay mang bánh bao đến cho bà. Anh ấy từng mua bánh cho những người vô gia cư, từng đưa tiền cho những người nói rằng họ không có tiền về nhà.

Khi tôi bảo rằng có thể họ đang lừa gạt, anh ấy chỉ cười hờ hững: “Nhỡ đâu họ thực sự không có tiền về nhà thì sao?”. Một câu nói khiến tôi nghẹn lời.

Anh ấy cũng sẽ đứng chờ cụ già có đôi chân yếu ớt đi qua đường… Lòng tốt và sự dịu dàng của anh ấy luôn lặng lẽ như vậy.

Lần này anh ấy nhập viện, từ ông cụ 60 đến đứa trẻ 8 tuổi đều đến thăm. Anh ấy cười đùa vui vẻ, trò chuyện tán gẫu khắp nơi.

Tôi ngồi cạnh, gọt táo. Nhưng anh này kén ăn, không ăn vỏ táo, không ăn táo cắt miếng nhỏ, chỉ ăn cả quả.

Sau khi tiễn bạn bè về hết, anh ta vươn tay lấy một quả táo trên đĩa: “Ôi trời ơi, mệt chết tôi rồi.”

Anh ấy vỗ ngực than thở, rồi cắn một miếng táo giòn rụm. Tôi tò mò hỏi:
“Anh quen nhiều người như vậy từ đâu thế?”

Anh ấy nói: “Mọi người đều đi học, chỉ có mình anh ở nhà. Nếu không tìm chút chuyện để làm, chắc sẽ buồn chết mất.”

Anh ấy không phải kiểu người bi lụy, sức khỏe không tốt cũng không ngăn cản anh khám phá thế giới này. Anh ấy nhìn thấu mọi chuyện, thà ra ngoài ngắm cảnh còn hơn là ngồi một chỗ than vãn. Tiêu tốn cảm xúc vào những chuyện không đâu, vậy thì không đáng chút nào.

Anh ấy nói: “Đời người ngắn ngủi lắm, đặc biệt là người như anh, càng phải kịp thời hưởng thụ, nếu không thì lỗ to rồi!”

Tôi hỏi: “Vậy có chuyện gì anh muốn làm mà chưa kịp làm không?”

Anh ấy cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Có chứ… Mà chỉ có em mới có thể giúp anh thực hiện!”

Nhìn thấy nụ cười này, trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Tôi dùng sách che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt: “Anh lại muốn làm gì?”

Giọng điệu đầy cảnh giác khiến anh ấy giả vờ ôm ngực: “Tiểu Nguyệt, em nói vậy thật làm tổn thương trái tim bé nhỏ của anh đấy.”

“Có chuyện gì thì nói thẳng, rốt cuộc là anh muốn làm gì?!”

“Anh muốn… muốn yêu đương với em một lần không cần để ý kết quả…”

Sự xấu hổ không nên có trên khuôn mặt anh khiến tôi vừa rùng mình vừa cạn lời.

Những lời tỏ tình hoặc mật ngọt từ miệng anh ấy nói ra đều không đáng tin.

Tôi lạnh lùng từ chối: “Không phải em không yêu đương, mà là học hành có giá trị hơn nhiều!”

Là một người trung thành với việc học, sao tôi có thể để chuyện yêu đương ảnh hưởng được chứ?

Anh ấy cười nhạo: “Nói nhảm! Học có gì hay ho đâu, hơn nữa, với em mà nói thì vào Đại học Bắc Kinh chẳng phải chuyện dễ như ăn kẹo sao?”

“Không muốn. Anh đi tìm người khác đi, tốt nhất là yêu lâu dài một chút, sau này lúc tiễn em lên Bắc Kinh học, anh còn có thể dẫn theo bạn gái nữa.”

“Đừng mà! Anh quen ai chứ? Ngoài em ra thì chỉ có hai em họ của em, mà mấy em ấy nhỏ hơn anh tận ba, bốn, năm tuổi lận, không hợp không hợp.”

Tôi cười lạnh: “Anh có thể tìm người khác, nếu không thì em nhờ ông Hai mai mối cho anh.”

Ông Hai của tôi là một “ông mai” lão luyện, trong tay thành công không đến một trăm thì cũng có tám mươi.

“Nghe đi, nghe em nói kìa!”

“Thì sao? Anh cũng mười tám rồi, đừng ngại, nể tình quen biết từ nhỏ, em nhờ ông Hai tìm cho anh một cô gái xinh đẹp, có học thức. Dù anh yếu ớt, nhưng vẫn có chút nhan sắc mà!”

Anh ấy trợn mắt: “Hứa Tĩnh Nguyệt! Anh vì em mà giữ mình trong sạch suốt mười tám năm trời, bao nhiêu cô gái như hoa như ngọc lướt qua, anh đều không nhìn, vậy mà giờ em lại muốn anh đi xem mắt?! Em… em, đúng là heo nái không biết quý hạt dẻ!”

Anh ta ôm đầu lắc qua lắc lại một cách thần kinh, có lẽ là do hồi nhỏ xem quá nhiều cảnh của Khả Vân*, tôi liền cuộn quyển sách trong tay thành một cái ống tròn, đập lên chân anh ta.

Không nhịn được nữa, tôi tức giận quát: “Anh đang nói nhảm đấy! Đúng là nên bị đánh một trận nhừ tử!”

Cái gì mà giữ thân như ngọc suốt 18 năm chứ? Rõ ràng là do sức khỏe không tốt, hồi đi học toàn xin nghỉ, dẫn đến việc trong lớp chẳng mấy ai quen biết anh ta. Sau này, anh ta lại phát điên phát dại, vung tay một cái tuyên bố rằng bản thân không có hứng thú với việc học, thế là nghỉ luôn.

Năm đó, anh vừa học lớp 9.

Công tử nhà họ Giang bướng bỉnh thi cấp hai với điểm số tệ hại, chẳng khác nào một đống rác.

Cô Giang tức đến mức ba ngày không thèm nấu cơm cho anh ta, chú Giang đành phải nhờ người tìm cách tống anh ta vào một trường cấp ba dân lập.

Học chưa được một tuần, anh ta đã gõ cửa phòng bố mẹ, trịnh trọng bày tỏ rằng bản thân thực sự không có chút hứng thú nào với việc học, cũng không muốn lãng phí thời gian ở trường, mỗi ngày mười mấy tiết học, chẳng có chút thời gian riêng tư nào, anh không thích như vậy.

“Mẹ, bố, năm nay con 16 tuổi rồi.”

Bác sĩ từng nói, Giang Hoài Dương có thể sẽ không sống qua được tuổi 20.

Từ đó về sau, anh chỉ ở nhà chăm cây, hoặc ngồi trên xích đu do chính mình dựng lên để đọc sách, cũng có khi bày giá vẽ ra sân để vẽ tranh. Bạn bè mà anh quen có ông lão chơi cờ trong công viên, có chủ quán ăn vặt trên phố, có những đứa trẻ tan học sớm… chỉ là không có bạn đồng trang lứa.

Nghĩ đến đây, tôi có chút buồn bã.

“Hứa Tĩnh Nguyệt …” Anh gọi tôi, tiếp tục màn biểu diễn tài ăn nói: “Em xinh đẹp dịu dàng, đáng yêu hoạt bát, ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp! Anh tính rồi, chỉ có anh mới miễn cưỡng xứng với em thôi! Em phải nghĩ cho kỹ đấy, bỏ lỡ cơ hội này là không còn lần sau đâu! Ê, đừng đi mà! Hứa Tĩnh Nguyệt !”

Tôi thu lại cảm xúc, phớt lờ bài diễn văn dài ngoằng của anh ta, dứt khoát quay lưng rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, thế giới bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

“Không đi làm diễn viên tấu hài đúng là phí của…” Tôi lắc đầu cười, đi thẳng về phía thang máy, chuẩn bị về nhà ăn cơm.

Hôm sau, khi tôi đến thăm anh ta, tên này vẫn chưa chịu từ bỏ, còn đắc ý giơ ra một tờ giấy: “Nhìn đi! Đây là cái gì?! Giấy chứng nhận kết hôn! Hồi nhỏ em đã tự hứa gả cho anh rồi! Không được nuốt lời!” Anh ta huơ huơ tờ giấy ố vàng trước mặt tôi, trên đó là những nét chữ nguệch ngoạc.

Giấy chứng nhận kết hôn.
Chú rể: Giang Hoài Dương.
Cô dâu: Hứa Tĩnh Nguyệt.
Từ hôm nay trở đi là vợ chồng, phải ở bên nhau suốt đời!

Ở phần tên tôi còn có một dấu vân tay nữa.

Khá lắm, đầy đủ ra phết đấy. Tôi lạnh lùng, vô tình đáp: “Biến.”

“Đây là chữ ký do chính tay em viết đấy!” Anh ta chỉ vào góc dưới có tên tôi.

Nhìn bộ dạng đắc ý đầy tự tin của anh ta, tôi liền phát huy tài ăn nói học được từ anh ta mấy năm nay: “Thì sao chứ, nó có hiệu lực pháp lý à? Hơn nữa, kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn mà! Cầm một tờ giấy cũ rích từ bảy, tám năm trước mà còn mơ tưởng không tốn công mà chiếm được lợi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”

“Em ! Em sao có thể lật lọng như thế!” Anh ta khổ sở nhăn mặt.

Tôi nhướng mày: “Chính là lật lọng đấy! Anh làm gì được em nào?! Hơn nữa, tờ giấy này đã là chuyện từ đời nào rồi, sao anh vẫn còn giữ?” Tôi cầm lấy tờ giấy từ tay anh ta, nhìn kỹ một lượt, ha, còn có lỗi chính tả nữa.

Giang Hoài Dương tự hào ra mặt “Đương nhiên rồi, những thứ liên quan đến em, anh đều giữ rất cẩn thận!” Nhìn chẳng khác nào một con công đang xòe đuôi.

Tôi qua loa khen ngợi: “Oa! Anh giỏi quá! Anh lợi hại quá đi mất!”

Anh ta là kiểu người được khen một chút là sáng rực lên ngay: “Giữ khiêm tốn, giữ khiêm tốn nào, hehe. Hứa Tĩnh Nguyệt ! Anh muốn ăn táo.”

“Nghe thấy rồi!”

Tôi lấy một quả táo đỏ tươi từ trong tủ, thuần thục gọt vỏ, rửa sạch rồi đưa cho anh ta.

Anh ta vừa nhai táo rôm rốp, tôi vừa bóc quýt cho anh ta, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, anh ta sáp lại gần tôi: “Hứa Tĩnh Nguyệt, em thực sự không muốn suy nghĩ lại mà đón nhận trái tim thiếu niên thuần khiết này sao? Nó luôn đập vì em đấy! Em thực sự không chấp nhận à?”

Thứ anh ta giơ ra trước mặt tôi không phải là trái tim thiếu niên thuần khiết, mà là lõi táo. Tôi lạnh nhạt trả lời: “Không chấp nhận.” Sau đó ném thẳng lõi táo vào thùng rác.

Anh ta tự chuốc lấy bẽ bàng, ngồi khoanh chân trên giường, lười biếng ngáp một cái. Tôi đưa cho anh ta quýt đã bóc sẵn, còn lấy thêm vài quả táo tàu, nói: “Em làm bài tập đây.” Anh ta đang nhét quýt đầy mồm, không nói được gì, chỉ có thể gật đầu.

Gần đây, anh ta đi uốn tóc, chỉnh sửa một chút xong trông cũng rất đẹp trai, còn bây giờ, tóc xoăn của anh ta rũ xuống một cách ngốc nghếch, miệng bị nhét đầy quýt, hai mắt mở to, trông vừa ngố vừa đáng yêu, giống y hệt con chó Golden nhà Tống Vy.

Tôi vươn tay xoa đầu anh ta một cái, không tệ, cảm giác khá thích.

Bỏ qua ánh mắt đầy bất mãn của anh ta, tôi vui vẻ đi làm bài tập.

Giang Hoài Dương không bao giờ quấy rối lúc tôi học bài.

Anh tự giác đeo tai nghe Bluetooth, tìm một bộ phim để xem. Nằm trên giường, chân gác lên chân, thỉnh thoảng lại rời mắt khỏi màn hình, nhìn tôi chật vật giải bài tập, sau đó lặng lẽ nở nụ cười.

Hôm nay thật tuyệt.

Còn tôi thì nhíu mày, bài này dùng bao nhiêu công thức đều không ra đáp án, hoặc là số quá lớn, hoặc là quá nhỏ, có khi còn dở dang giữa chừng.

Tôi ngẩng đầu nhìn những con số trên giấy nháp, thực sự là muốn bật cười.

Lúc làm bài, tôi có một thói quen không tốt, đó là khi gặp bài khó, tôi sẽ cắn môi.

Lần này cũng vậy, ngay khi tôi định cắn môi, Giang Hoài Dương lên tiếng ngăn cản: “Đừng cắn.”

Không biết từ lúc nào, anh ta đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

Bàn tay thon dài, sạch sẽ của anh ta nhẹ nhàng lấy cây bút khỏi tay tôi, rồi viết lên giấy nháp một công thức, dùng đầu bút chấm nhẹ vào đó.

Tôi bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn anh ta.

Anh ta trả lại bút cho tôi: “Nghĩ nhiều như vậy, sao lại quên mất thứ cơ bản nhất chứ?”

Tôi ngượng ngùng cười: “Sơ suất, sơ suất thôi.”

Lấy công thức đó áp vào bài, kết hợp thêm một công thức khác, chẳng mấy chốc bài toán đã được giải quyết gọn gàng.

Tôi hài lòng đặt bút xuống, cảm giác nhẹ nhõm khiến tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Giang Hoài Dương vươn tay, vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai tôi ra sau. Tôi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đang cười của anh ta.

Dưới ánh nắng, khuôn mặt anh ta càng trắng trẻo hơn, trong mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ, đầy dịu dàng mà nhìn tôi.

“Hứa Tĩnh Nguyệt, em thực sự không định suy nghĩ lại, thử yêu anh sao?”

Giá mà anh ta đừng mở miệng thì tốt biết bao.

Tôi thu lại cảm giác xao động trong lòng, lạnh lùng đáp trả: “Nói nữa, em block anh luôn đấy.”

Anh ta bị sự vô tình của tôi đánh bại, giơ tay làm động tác “OK”, rồi ngoan ngoãn quay về giường, tiếp tục xem phim.

Tôi khẽ cười, không nói gì nữa, tiếp tục làm bài.

Một ngày bình thường, chẳng khác gì những ngày trước đây.

(*Khả Vân: nhân vật trong phim Trung Quốc, nổi tiếng với những phân cảnh phát điên.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play