Năm nay tôi 32 tuổi. Trong khi bạn bè lần lượt kết hôn, sinh con, xây dựng gia đình, tôi vẫn một mình lẻ loi.
Mỗi lần nhắc đến chuyện của tôi, mẹ tôi đều tức đến mức chỉ biết lắc đầu: “Hết cách rồi.”
Ban đầu, bà cũng không thúc giục quá gay gắt, nhưng từ khi con gái của chú Hai tôi có bầu, mẹ tôi lo đến mức môi nứt nẻ, hễ thấy tôi là giận đến mức chỉ muốn đánh cho một trận.
Tôi an ủi bà: “Không sao đâu, con thế này cũng tốt mà, chẳng thiếu ăn, chẳng thiếu mặc.”
Câu này đúng là đổ thêm dầu vào lửa. Mẹ tôi giáng ngay một cái tát vào lưng tôi, đau đến mức tôi nhăn mặt.
Bên tai là giọng mắng giận dữ của bà: “Tốt cái gì mà tốt! Sau này chết đi, con sẽ thành cô hồn dã quỷ, đến một người đốt giấy tiền cho cũng chẳng có!”
Tôi vội vàng làm mặt nịnh nọt: “Con sẽ để tâm mà, thật đó! Con sẽ nhờ ông Hai sắp xếp cho con đi xem mắt.”
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt bà mới dịu đi, nhưng vẫn hạ lệnh:
“Tết năm nay nếu con không dắt ai về nhà, mẹ lột da con ra!”
Tôi chỉ cười hì hì, không đáp. Nhìn bộ dạng “lợn chết không sợ nước sôi” của tôi, mẹ tôi cũng hiểu rằng tôi chỉ nói cho có lệ. Có lẽ bà thấy không đáng để tức giận với tôi nữa, nên dứt khoát ra ngoài đánh mạt chược.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chuyện tôi nhờ ông Hai tìm đối tượng xem mắt cũng chẳng có chút tiến triển nào.
Tết Trung thu, những người đi làm xa nhà đều trở về. Nhìn những người cùng thế hệ ai cũng có gia đình riêng, thậm chí cả chắt của ông Hai cũng biết đi rồi, tôi không khỏi cảm thán.
Tại sao lại lớn nhanh như vậy chứ? Lớn đến mức tôi đã có cháu trai, cháu gái. Lớn đến mức tôi đã 32 tuổi rồi.
Trong lúc uống rượu trò chuyện với Tống Vy, tôi nhắc đến chủ đề này.
Tôi chống cằm, nói: “Hứa Tĩnh Thần còn định cưới vào Quốc khánh đấy, cậu có tin nổi không?”
Tôi dùng tay ước lượng chiều cao của Hứa Tĩnh Thần hồi nhỏ: “Cái thằng nhóc bé xíu ngày nào, năm nay đã sắp làm chồng rồi… Thời gian trôi nhanh thật.”
Tống Vy cười: “Sao? Cậu còn định để em trai mình giống như cậu à? Như vậy thì bác gái chắc tức chết mất.”
Tôi cụng ly với cô ấy, gật gù: “Cũng đúng, hai đứa con thì ít nhất cũng phải có một đứa biết nghe lời.”
Tống Vy nhấp một ngụm rượu, dò hỏi:
“Cậu định thế nào đây? Dạo trước bác gái còn gọi cho tớ, bảo tớ khuyên cậu đấy.”
Tôi khó hiểu: “Khuyên tớ? Khuyên cái gì?” Tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Tống Vy rót thêm cho tôi, nhẹ giọng nói: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, chuyện của Giang Hoài Dương cũng nên để nó qua đi thôi…”
Tôi sững người, thu lại nụ cười, ánh mắt hướng về cửa sổ sáng rực đèn ngoài kia.
Giang Hoài Dương?
Cái tên này… đã lâu lắm rồi không ai nhắc đến nữa.
Tôi và Giang Hoài Dương là thanh mai trúc mã. Từ khi biết nhận thức, tôi đã chạy theo anh khắp nơi.
Trong khu có rất nhiều anh chị lớn, nhưng tôi chỉ thích chơi với anh ấy. Anh nói đi về phía Đông, tôi tuyệt đối không đi về phía Tây. Anh bảo đánh chó, tôi cũng không rượt gà.
Lũ trẻ cùng trang lứa trêu chọc tôi:
“Nhóc con này đúng là cái đuôi của anh Hoài Dương, sau này chắc chắn sẽ cưới anh ấy!”
Nghe nhiều quá, đến một ngày anh cũng hỏi tôi:
“Tiểu Nguyệt, em nghe lời anh như vậy, có phải thích anh không?”
Thích? Thích là gì?
Anh chớp mắt, giải thích rất nghiêm túc:
“Giống như ba mẹ vậy đó. Là sau này phải kết hôn, sinh con, ở bên nhau cả đời!”
À, thì ra là như vậy. Tôi gật đầu, ngước lên hỏi lại anh:
“Vậy anh Hoài Dương, anh có thích em không?”
Anh khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu kiêu ngạo: “Anh hỏi em trước, em phải trả lời trước chứ.”
Tôi không chút do dự: “Thích! Em thích chơi với anh Hoài Dương, em muốn cả đời này ở bên anh!”
Anh nhếch cằm, vẻ mặt như thể “anh biết ngay mà”, sau đó tuyên bố: “Vậy sau này em sẽ là cô dâu của anh. Anh sẽ yêu em giống như ba yêu mẹ!”
Tôi cười tươi gật đầu: “Được!”