Giang Hoài Dương từ nhỏ đã lanh lợi ranh ma, kéo tôi cùng gây ra đủ chuyện. Lúc thì lỡ tay ném vỡ cửa sổ nhà cô Tống, lúc lại vô tình chọc cho Lương Nhã Duệ — nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi — khóc òa… Trong khu chúng tôi ở, cảnh mẹ tôi hoặc cô Giang dắt hai đứa về nhà đã trở thành chuyện thường thấy.
Giang Hoài Dương từng nói với tôi rằng: “Gây chuyện rồi thì nhất định phải xin lỗi trước, phải nói lời hay!”
Quả nhiên, mẹ tôi đang nhéo tai lôi tôi về nhà, tôi vội vàng cầu xin tha thứ:
“Mẹ ơi, mẹ xinh đẹp nhất trên đời, con sai rồi, con sai rồi!”
Mẹ tôi tuy nhéo nhưng cũng không dùng sức mạnh, bà thở dài nhức đầu:
“Sao con lại nghịch như vậy hả! Dán hình con rùa lên người con gái nhà người ta? Ai dạy con thế?” Bà đưa tay chọc lên trán tôi.
Tôi không phục, bĩu môi phản bác:
“Là cô ấy mắng anh Hoài Dương bệnh tật trước! Còn nói con là vợ nuôi từ bé của anh ấy!”
Mẹ tôi ngồi xuống, chỉnh lại quần áo cho tôi, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Nhưng con cũng không thể dán rùa lên người người ta được. Nếu cô ấy nói gì không hay, con có thể về tìm mẹ hoặc cô Giang mà.”
Tôi hậm hực quay mặt đi chỗ khác, giọng vẫn ấm ức: “Hừ, con không phục! Cô ta chỉ biết méc người lớn thôi!”
Mẹ tôi nhéo má tôi: “Con cũng có thể méc mà! Nguyệt Nguyệt, lần sau không được làm vậy nữa nhé!”
Vài ngày sau, Giang Hoài Dương kéo tôi đi “trộm” hai quả trứng gà còn ấm trong ổ nhà bà Lý. Anh ấy nâng niu trứng trong tay, hỏi tôi: “Em có muốn ấp trứng ra gà con không?”
Tôi gật đầu, thì thầm: “Muốn!”
Hai đứa lén lút chạy về phòng tôi, anh ấy nhét hai quả trứng vào chăn, nói rằng cứ thế này thì trứng sẽ nở ra gà con. Tôi tin sái cổ, còn học theo mẹ kể chuyện ru ngủ cho chúng, lấy áo cũ đắp lên… Tôi luôn túc trực bên hai quả trứng, mong chờ ngày nó nở.
Nhưng rồi bi kịch xảy ra. Vì tôi ngủ không ngoan, hai quả trứng bị tôi đè bẹp mất rồi.
Tôi khóc lóc chạy đi tìm Giang Hoài Dương. Anh ấy thấy tôi nước mắt ngắn dài, hoảng hốt hỏi: “Có ai bắt nạt em à? Để anh đi báo thù cho em!”
Tôi sụt sịt: “Không phải… Em đè bẹp trứng mất rồi… gà con không còn nữa…”
Tôi kéo anh ấy về phòng xem. Anh ấy cười tít mắt, trấn an tôi: “Không sao! Để anh bảo mẹ mua hai con gà con cho em!”
Vài ngày sau, đúng là cô Giang thật sự mua hai con gà con về. Tôi ngày nào cũng chạy ra chuồng xem chúng có lớn không. Giang Hoài Dương vừa ăn kẹo mút vừa đi theo sau tôi, nói tỉnh bơ: “Nó chạy mất đâu được mà xem hoài thế?”
Nửa năm trôi qua, hai con gà con đã lớn. Một hôm, Giang Hoài Dương rủ tôi sang nhà ăn cơm. Trên bàn có món “Gà hầm nấm”. Tôi chạy đi kiểm tra chuồng gà, quả nhiên mất một con!
Tôi tức giận chạy ra, thấy Giang Hoài Dương cầm cái đùi gà đuổi theo tôi.
“Gà đáng yêu thế, sao anh lại ăn nó chứ!” Tôi chưa kịp khóc thì anh ấy đã nhanh tay nhét miếng thịt gà vào miệng tôi.
Tôi cắn một miếng, ngập ngừng nói: “Mẹ anh nấu ngon thật…”
Mùi thơm quyến rũ, ăn vào còn ngon hơn nữa! Giang Hoài Dương kéo tay tôi, dụ dỗ: “Mẹ anh còn làm tôm nữa, anh bóc cho em ăn nhé?”
Tôi gật đầu, miệng vẫn nhồm nhoàm: “Ừm!”
Sau đó, mẹ tôi phát hiện dấu vết lòng đỏ trứng dính trên giường, hỏi tôi:
“Nửa đêm đói quá mò trứng ăn à? Sao lại cầm nhầm trứng sống thế này?”
Tôi ấp úng: “Dạ… đúng ạ…”
Một lần khác, Giang Hoài Dương kéo tôi đi tìm “Đại Hổ ca” trong khu phố. Cậu ấy nói: “Phải đi tính sổ! Cho hắn biết thế nào là lợi hại!” Anh ấy còn học theo các ngôi sao võ thuật, hít sâu làm ra vẻ dữ dằn.
Đại Hổ cao to béo tốt, mỗi bước đi là cả cái bụng rung theo. Tôi sợ hãi trốn sau lưng Giang Hoài Dương.
Anh ấy hùng hổ hỏi: “Có phải cậu nói tớ bệnh tật, cấm không cho ai chơi với tớ không?”
Đại Hổ cười khẩy: “Ừ thì sao? Mày làm gì được tao?”
Hắn đẩy một cái, cả tôi và Giang Hoài Dương ngã lăn ra đất. Nhưng anh ấy nhanh chóng đứng dậy, kéo tôi theo.
“Người khôn không đấu kẻ mạnh!”
Ánh mắt Giang Hoài Dương chợt lóe lên, anh ấy chắp tay ôm quyền, quỳ một gối xuống, hô lớn: “Đại ca! Tiểu đệ có mắt không thấy Thái Sơn, mong ngài đại nhân đại lượng tha cho!”
Tôi và Đại Hổ đều ngẩn người trước phản ứng này.
Hình như anh ấy nói có vẻ rất có văn hóa! Đại Hổ gãi đầu, nghĩ đến cảnh trong phim, bèn cười khoái chí, vỗ vai Giang Hoài Dương: “Tốt! Vậy từ nay mày là đàn em của tao!”
Hắn quay sang tôi, nói như ra lệnh:
“Mày là em gái tao!”
Tôi tròn mắt, sao tự nhiên tôi lại có thêm một ông anh vậy? Tôi nhìn sang Giang Hoài Dương, thấy anh ấy nháy mắt ra hiệu.
Ồ, tôi hiểu rồi! Tôi bắt chước anh ấy, ôm quyền hô to: “Nhị ca khoẻ ạ!” Đại Hổ không vui: “Sai rồi! Tao là đại ca! Nó mới là nhị ca!”
Tôi im lặng, không gật cũng chẳng phủ nhận.
Đại Hổ cũng không thèm chấp, đi đến khoác vai Giang Hoài Dương: “Có tiền không? Tao muốn mua kẹo!”
Hai đứa chúng tôi vét túi chỉ có bảy hào. Sau đó, Giang Hoài Dương tỏ vẻ thân thiết, khoác vai Đại Hổ cùng đi đến tiệm tạp hóa. Tôi lẽo đẽo theo sau.
Mua kẹo xong, Đại Hổ vui vẻ bỏ đi, còn vẫy tay chào: “Hẹn gặp lại, tiểu đệ!”
Đợi hắn đi khuất, Giang Hoài Dương lập tức xoay người, giơ nắm đấm về phía bóng lưng hắn, nghiến răng nói:
“Lớn lên anh nhất định ăn cho cao to như hắn! Đến lúc đó xem hắn có bắt nạt được anh nữa không!”
Tôi bị bộ dáng tức giận của anh ấy chọc cười. Thấy tôi cười mãi không ngừng, anh ấy cũng cười theo, rồi cầm tay tôi, dúi vào lòng bàn tay một viên kẹo.
“Không phải đã đưa hết cho Đại Hổ rồi sao?” Tôi ngạc nhiên.
Giang Hoài Dương vênh mặt: “Anh là ai chứ? Đương nhiên phải để dành cho em một viên! Nếu không em khóc thì sao?”
Tôi lắc đầu phủ nhận: “Em không khóc đâu! Hôm nay anh Hoài Dương thật lợi hại!”
“Thật sao? Anh cũng thấy vậy đấy! Em xem, Đại Hổ vừa khỏe vừa to, bụng cũng rất lớn! Chúng ta chắc chắn không đánh lại cậu ta!”
Trên con đường nhỏ rợp bóng cây, tiếng nói non nớt dần xa.
“Tiểu Nguyệt, tại sao em gọi Đại Hổ là Nhị ca vậy?”
“Bởi vì anh là Đại ca của em! Em quen anh trước, nên anh là Đại ca!”
“Có chí khí! Yên tâm đi! Sau này Đại ca sẽ bảo vệ em!”
“Vậy anh phải ăn nhiều một chút! Không được kén ăn! Mẹ nói những đứa trẻ kén ăn đều không ngoan…”
“Ồ…”