Chương 09A
Ngày hôm đó vừa đúng lúc Lâm Cảnh đang bận rộn dọn nhà, thủ tục thừa kế di sản của anh ta diễn ra vô cùng thuận lợi, bởi vì Chu Phương Minh cũng không còn người thừa kế nào khác để tranh giành cùng anh, việc thực thi thủ tục theo tờ di chúc này là có hiệu lực ngay.
Quách Minh cũng rất chuyên nghiệp, hắn ta trực tiếp dùng thời gian ngắn nhất dẫn Lâm Cảnh đi xong hết mọi thủ tục, tất cả tài sản và bất động sản đều đã hoàn thành đăng ký chuyển nhượng trong mấy ngày trước, kí phát xong là Lâm Cảnh liền lên kế hoạch nhanh chóng chuyển qua nhà mới.
Khi Kim Diễn dẫn người đến gõ cửa, Lâm Cảnh vừa mới tháo chăn và gối của mình nhét vào túi đựng, những đồ vật như thùng đựng đồ lặt vặt chất đầy phòng trống.
Anh ta khó khăn lắm mới kéo được đống hành lý đến chỗ dựa tường, rồi đi mở cửa.
Khi nhìn thấy người ngoài cửa, trên mặt Lâm Cảnh không có một chút kinh ngạc, trực tiếp nói với họ: “Mời vào.”
Lâm Cảnh đã ngửi thấy “hương vị” trên người họ từ chỗ xa, một đống đồ vật thấy có vẻ không ngon lắm đang tiến lại gần mình, nhìn qua là biết đến tìm anh còn gì.
Kim Diễn nhìn căn phòng bên trong lộn xộn đến mức hoàn toàn không có chỗ đặt chân, trầm mặc hai giây, trả lời: “Hay là thôi đi.”
“Anh đã biết trước chúng tôi sẽ đến?”
Lâm Cảnh không quan tâm bọn họ có vào hay không, anh tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nghe thấy câu hỏi của Kim Diễn, lập tức kỳ quái nhìn hắn ta: “Chẳng phải các anh đi từng nhà hay sao, tôi đoán cũng sắp đến lượt tôi rồi.”
Kim Diễn bị câu trả lời của anh ta làm nghẹn lại, sắc mặt có chút khó coi nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Anh và chúng tôi là đồng loại, anh đã quan sát chúng tôi rất lâu.”
Anh ta đã lấy được toàn bộ thông tin của Lâm Cảnh từ khi sinh ra đến giờ, từ kinh nghiệm thời thơ ấu của mình, loại trừ khả năng anh ta là dị chủng cao cấp ẩn mình trong thế giới loài người, có thể phỏng đoán người này đã xảy ra biến đổi cơ thể sau khi thờ phụng một tồn tại dị đoan nào đó, hoặc tiếp cận những thứ con người không nên thăm dò.
“Không có, chẳng qua là các anh quá nổi bật trong đám đông, trên người các vị không có cái mùi nghèo hèn thuộc về nơi này.”
“Vậy tại sao anh ngày nào cũng đeo khẩu trang? Ngay cả bây giờ anh đang ở trong nhà mình, anh vẫn không tháo ra.”
“Thật ra tôi bị dị ứng bụi.”
“Vì sao anh luôn liên tục đổi việc và chuyển nhà?”
“Vì tôi thích kích thích, ở một chỗ chán rồi, đổi chỗ làm và chỗ ở thì có vấn đề gì?”
Lâm Cảnh nghiêng đầu, đôi mắt trong veo vô tội, “Chú cảnh sát, không có quy định nào yêu cầu người ta nhất định phải ở lâu dài một chỗ nào đó đúng không?”
“Đương nhiên là không có.”
Kim Diễn cười với thanh niên, khuôn mặt cứng rắn lập tức dịu đi ba phần, hắn ta nói: “Tôi đoán chắc anh còn chưa biết một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Hứa Hào đã chết.”
“...”
Vẻ vô tội trong mắt Lâm Cảnh tan biến, biểu cảm trên mặt có một lớp băng mỏng bao phủ, anh ta im lặng nhìn chằm chằm Kim Diễn vài giây, dường như đang xác nhận tính chân thực của chuyện này.
Kim Diễn chỉ cười một tiếng, rồi lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hắn ta nói: “Thời gian tử vong là ngày 7 tháng 5, địa điểm là ở số 67 Long Nghi trên phố 5/1, cũng chính là chỗ ở của nạn nhân.”
Lâm Cảnh đứng dậy.
“Thi thể nạn nhân bên ngoài da dẻ hoàn chỉnh, nhưng bên trong máu thịt xương cốt và nội tạng đều biến thành chất lỏng sền sệt, như con mồi bị nhện tiêm dịch tiêu hóa vào trong...”
Kim Diễn: “À đúng rồi, chúng tôi còn có ảnh chụp, anh có muốn xem không?”
“Không cần.”
Lâm Cảnh trực tiếp từ chối, khí thế cũng từ lười biếng trở nên sắc bén, anh ta lần lượt đảo mắt qua mấy người phía sau Kim Diễn, cuối cùng lại nhìn Kim Diễn.
“Vậy nên?”
Anh ta cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói với Kim Diễn: “Bây giờ các anh đang nghi ngờ tôi, mang theo người mang theo vũ khí, các anh định bắt tôi?”
“Chúng tôi cũng muốn lắm chứ.”
Kim Diễn nhún vai, “Nhưng đánh không lại anh mà, đúng không? Ngay cả khi anh không làm gì cả, chúng tôi cũng không chống lại được ảnh hưởng của anh đối với chúng tôi.”
“Huống hồ còn có mấy con vật nhỏ của anh, anh nuôi dưỡng [Lụa trắng ác mộng] đúng không?”
Khi mọi người đã nói thẳng ra, Lâm Cảnh cũng không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy, các anh đều gọi nó là [Lụa trắng ác mộng] sao?”
"Đúng vậy, màn lụa trắng mờ ảo trong đêm là tấm lưới tử vong, là cái bẫy xinh đẹp khó thoát nhất, không ai có thể chạy trốn khỏi nó."
Mạnh Niệm Xảo đứng phía sau cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng, cô nàng hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Cảnh lắc đầu, “Không có gì.”
Cá đầu bẹp đuôi bạc là tên anh ta đặt, biệt danh được hiển thị ở phía sau có vẻ là cái tên khác của chúng lưu truyền trong thế giới loài người.
“Vậy hôm nay mấy vị đến tìm tôi làm gì?”
Kim Diễn: “Về một chuyện khác, chúng tôi phát hiện rất nhiều chuột mặt người ở thành phố A, tôi muốn tìm hiểu thông tin về chúng, anh biết được bao nhiêu?”
Lâm Cảnh nghĩ ngợi, nói: “Chuột lớn xám xấu xí, thú cưng của phù thủy, hoặc ma nữ, không có gì bất ngờ thì hẳn là do phù thủy dùng ma pháp tà ác biến con người thành sinh vật kì bí.”
Vậy nên, đốm sáng trắng mới nhắc nhở anh, chuột mặt người không được khuyến khích dùng làm thức ăn, bởi xét cho cùng thì anh ta và chuột mặt người về bản chất là đồng loại.
Thấy họ biết điều, Lâm Cảnh bổ sung thêm một câu: “Các anh có lẽ không đánh lại phù thủy đâu, chúng không chỉ có ma pháp tà ác, còn có thể xuyên qua thời không. Nhưng có một cuốn tiểu thuyết, tên là [Kỵ sĩ săn ma], tôi khuyên các anh nên đọc, có thể sẽ có cách đối phó.”
Chương 09B
“Cám ơn anh! Hôm nay đột ngột đến quấy rầy anh, lần sau chúng tôi sẽ chính thức đến thăm.”
Sau khi có được thông tin cần thiết, Kim Diễn liền cáo từ Lâm Cảnh.
Nhưng khi họ chưa đi xa, Lâm Cảnh đột nhiên gọi họ lại, “Khoan đã!”
Nhóm Kim Diễn dừng bước, mấy cặp mắt nghi hoặc quay lại nhìn anh ta.
“Cái thứ hôi hám trong cống thoát nước đang rúc dưới tầng hầm, các anh có thể xử lý nhanh được không? Nó lớn thêm rồi, các anh định đợi nó biến toàn bộ đường ống ngầm và tầng hầm thành hang ổ của nó sao?”
Kim Diễn: “Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Cảnh lúc này mới hài lòng gật đầu vào nhà.
Kim Diễn bỗng nói: “Đầm lầy đen tối nó lẩn trốn quá sâu, chúng ta gặp khó khăn khi không chạm được vào hạt nhân của nó, không thể xử lý trong một sớm một chiều, hay là các cậu nghĩ cách, xem có thể nhờ anh ta giúp đỡ không.”
Mạnh Niệm Xảo: “…”
Triệu Khải Lâm: “…”
“Đội trưởng của tôi ơi, hôm nay chúng ta đột nhiên tìm đến nhà người đó, không bị đánh giết đã là may rồi, có tư cách gì mà yêu cầu người ta giúp chúng ta làm việc chứ!”
“Thì không phải bảo cậu nghĩ cách sao?”
Triệu Khải Lâm: “Tôi thấy vị này có vẻ rất nghèo, đã thế còn chăm chỉ làm việc, hay là chúng ta xin thêm kinh phí?”
Kim Diễn vỗ vai Triệu Khải Lâm một cái, rất vui vẻ khích lệ: “Có lý đó!”
Trong phòng.
Lâm Cảnh vẫn đang bận rộn với hành lý của mình, không thu dọn thì không biết, vừa thu dọn thì giật mình.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng mình thu dọn khá ổn, so với lần chuyển nhà trước chắc chắn không có thêm gì.
Nhưng khi thanh niên thực sự dọn dẹp hết mọi thứ, anh kinh ngạc phát hiện mình hình như lại có thêm hai cái rương đồ lớn, siêu to, siêu nặng.
Lâm Cảnh nhìn hành lý trên mặt đất, lại nghĩ đến khoản thu nhập thêm từ việc làm người mẫu, quyết định xa xỉ một phen, gọi hai người khuân vác đến giúp mình chuyển đồ.
Xung quanh có rất nhiều người làm thuê, Lâm Cảnh không tốn mấy công sức đã tìm được hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ, ba người cùng nhau làm việc rất nhanh, chưa đến một giờ, toàn bộ gia sản của anh ta đã được chuyển hết lên chiếc xe tải nhỏ dưới lầu.
Người lái xe tải nhỏ cũng là Lâm Cảnh tìm từ xung quanh, rẻ hơn nhiều so với thuê công ty chuyển nhà, chỉ là thùng xe tải nhỏ hơi bẩn, nhưng Lâm Cảnh đã dọn sơ sơ trước một hôm rồi, hôm nay trông cũng tạm được.
Sống tiết kiệm như vậy, thật khiến người ta nghe đau lòng, người người thấy rơi lệ.
Trước khi rời đi, ông chủ nhà bụng phệ đứng ở cửa nhìn anh ta với vẻ mặt u ám, miệng lẩm bẩm những lời kỳ quái.
Lâm Cảnh ngồi ở ghế phụ, dựa vào cửa sổ cười với người đàn ông béo xị đó, đôi mắt lấp lánh của anh ta khiến người đàn ông bên ngoài ngây người một lúc.
Khi ông ta chưa kịp phản ứng, Lâm Cảnh đã giơ một tay lên làm động tác bắn súng về phía ông chủ nhà bụng phệ, rồi thản nhiên thu tay về.
“Quỷ nghèo, bị xe đâm chết…”
Biểu cảm trên mặt người đàn ông cứng đờ, có thứ gì đó trào dâng trên cơ thể ông ta, cuồn cuộn xộc vào dưới da thịt rồi lại trào ra, hai giây sau ông ta đột nhiên hoàn hồn, hét toáng lên rồi chạy vào nhà.
Chiếc xe tải nhỏ chạy gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến cửa khu chung cư, lần này Lâm Cảnh đã hỏi thăm kỹ càng, từ một cổng khác có thể lái xe vào thẳng bên trong khu nhà.
Đến nơi, tài xế xe tải cùng anh ta cùng nhau dỡ đồ xuống dưới lầu, tiếng động ồn ào của họ thu hút không ít người nhìn ra.
Đầu tiên là trên các cửa sổ trên lầu xuất hiện vài cái đầu nhìn xuống xem, chưa đầy hai phút sau, đã có người lục tục kéo đến.
Những người ở lại khu chung cư này về cơ bản đều là người già, họ đã sống ở đây vài thập kỷ người quen biết đều đã quen mặt, giờ thấy một thanh niên trẻ tuổi chuyển đến ai cũng tò mò.
“Cậu trai, con cháu nhà ai vậy? Trông đẹp trai thế, có thể giới thiệu cho con gái nhà tôi được không?”
Lâm Cảnh cười tươi rói đáp: “Bà ơi, cháu là người thân của chú Chu Phương Minh. Chú ấy để lại căn nhà này cho cháu.”
“Ồ, ra là người nhà của Phương Minh.”
“Không ngờ Phương Minh còn có người thân.”
Bà lão vừa nói chuyện với Lâm Cảnh cũng chen vào đám đông: “Ra là cậu à, bà đã thấy cậu quen quen từ trên lầu rồi.”
“Chuyển đến đây tốt mà, chúng ta còn tưởng căn nhà đó sau này sẽ không có ai ở nữa. Có người nói trong nhà có người chết xúi quẩy, xui quẩy gì chứ, đời này có ai mà không chết.”
“Bà Lưu, bà nói thế người ta lại thấy không may mắn thì sao?”
“Tôi thấy bà mới xui xẻo ấy, cậu trai, cậu có thấy căn nhà đó xui xẻo không?”
Lâm Cảnh tươi cười rạng rỡ, trông hoàn toàn như một đứa trẻ ngoan: “Đương nhiên là không rồi, chú Chu là người thân của cháu mà.”
“Đấy thấy chưa, mấy người đó toàn nói bậy.”
“Phương Minh à...”
Những người này có ấn tượng rất tốt về Chu Phương Minh, dù chú ấy có hơi kỳ quái, nhưng những điều kỳ quái đó vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của họ.
Đối với Lâm Cảnh, đây là một tin tốt.
Người già thường thích náo nhiệt, mấy ông bà lão vừa nói chuyện, vừa muốn giúp anh ta chuyển đồ, Lâm Cảnh định từ chối nhưng không thể từ chối sự nhiệt tình của họ.
Đến khi lên đến lầu, mọi người đều đứng trước cửa, vẻ mặt mong chờ nhìn thanh niên mở cửa.
“Cậu trai, cháu mau mở cửa đi.”
Lâm Cảnh liếc nhìn chất nhờn màu xanh lá cây đang bò ra từ khe cửa, lên tiếng: “Cháu mở đây.”