Chương 08A

Sau khi ấn nghe, bên kia truyền đến giọng của Quách Minh.

“Là anh Lâm Cảnh phải không? Tôi là luật sư Quách Minh, ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi xử lý thủ tục thừa kế di sản.”

“Là tôi.”

Lâm Cảnh và Quách Minh hẹn nhau qua điện thoại vào chiều ngày mai, sau đó anh ta thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đi tìm Từ Đinh Đinh.

Sự phát triển của câu truyện "ma nữ" và "chuột xám lớn" vượt xa dự đoán của Lâm Cảnh, anh cần phải xác định xem vấn đề cuối cùng nằm ở đâu.

Tuy nhiên trước khi rời đi, Lâm Cảnh cố tình xuống cống thoát nước bên dưới nhà nhìn một chút.

Sáng nay đã có người kéo dây cảnh giới ở cửa cống thoát nước bên cạnh con đường, mấy người đàn ông mang "hương vị" đặc biệt kia vẫn ngồi canh ở xung quanh.

Lâm Cảnh có chút hứng thú với họ, cũng tò mò về năng lực của họ, tuy họ không giống người thường lắm, nhưng anh ta vẫn nhận ra vỏ ngoài của họ vẫn thuộc về loài người.

Loài người rất yếu đuối, ngay cả cá đầu bẹp đuôi bạc Lâm Cảnh tùy tiện bắt hồi trước cũng có thể dễ dàng giết chết người bình thường, mà con quái vật bùn đen dưới cống nước kia còn khó đối phó hơn so với cá đầu bẹp đuôi bạc.

Cống thoát nước ở đây gần như đã trở thành hang ổ của nó, nó là thủ phạm gây ra sự thối rữa, là vũng bùn đen tham lam hòa tan và nuốt chửng tất cả.

Khi Lâm Cảnh rời đi, anh ta không nhịn được lại liếc nhìn Kim Diễn và những người khác ở quán mạt chược đối diện con đường.

Trước đây Lâm Cảnh đã từng giao tiếp với một số người tương tự, biết họ là nhân viên chính phủ, hẳn là họ đã tự nguyện tiến hành một số biến đổi trên cơ thể, dùng để xử lý những thứ cực kỳ nguy hiểm đối với loài người, những thứ dị đoan trong bóng tối không nên tồn tại trên thế giới này.

Có lẽ, họ coi như là một loại cảnh sát đặc chủng đi.

Lần này Kim Diễn cuối cùng cũng bắt gặp Lâm Cảnh đi ngang qua từ bên kia đường, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta thì linh hồn Kim Diễn đã bắt đầu run rẩy, nỗi sợ hãi sắc nhọn mà thô bạo như thủy triều lên ập đến, đập vào linh hồn hắn rồi lại nhanh chóng rút đi như triều cường rút đi. 

Triều cường rút đi nhanh mang theo tất cả cảm giác khó chịu và sợ hãi mà hắn vừa cảm nhận được, phản ứng mãnh liệt trên cơ thể và tinh thần hắn ngay lập tức trở lại bình thường.

Hắn đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Cảnh, tự hỏi.

“Hắn là ai?”

Đồng đội của Kim Diễn - Mạnh Niệm Xảo cũng nhìn theo, sau đó người phụ nữ này nhanh chóng tìm được thông tin của Lâm Cảnh: 

“Lâm Cảnh, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp Đại học Công nghệ XX, sống ở số 106 ngõ 4/5, người bình thường, không có ghi chép bất thường.”

Kim Diễn: “Tiếp tục điều tra, kẻ đó tuyệt đối không phải người bình thường.”

Lâm Cảnh mang sách đến cửa trường đại học mỹ thuật đúng giờ hẹn, nhưng anh vừa đến nơi lại nhận được tin nhắn của Từ Đinh Đinh, nói rằng giáo viên phụ đạo của cô nhóc đột ngột mở cuộc họp lớp, có thể phải lát nữa mới ra được.

Lâm Cảnh nói không sao, anh sẽ vào trường tìm ghế ngồi nghỉ ngơi, tiện thể chờ cô xong việc rồi gặp.

Thần Tài: [Thật ngại quá đi, anh Lâm! Chính là vì chuyện của đàn anh Doãn Minh Chiếu, giáo viên phụ đạo của bọn em đột nhiên mở cuộc họp lớp, nhất định phải giữ bọn em lại làm bài kiểm tra tâm lý.]

Thần Tài: [Trường học bảo bọn em quan tâm đến bản thân nhiều hơn, tiện thể quan tâm đến bạn cùng phòng và bạn học nhiều hơn, còn nói rằng chẩn đoán bệnh trầm cảm không có gì đáng sợ, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là có thể kiểm soát...]

Thần Tài: [Nhưng mà quan tâm nhiều hơn thì có ích gì, mọi người đều nói đàn anh Doãn Minh Chiếu thực ra không phải tự sát mà là bị nguyền rủa, em thấy hình như cũng có lý.]

Có lẽ là cuộc họp lớp củng cố tâm sinh lý sinh viên quá nhàm chán, tốc độ nhắn tin của Từ Đinh Đinh nhanh như bay, tin nhắn tuôn ra một tràng dài tâm sự với Lâm Cảnh. 

Lâm Cảnh còn ngạc nhiên một chút khi nhìn thấy tin nhắn của cô.

Nguyền rủa? 

Mấy người này biên độ vận động não có dao động hơi lớn nhỉ, nhưng suy nghĩ này đúng là còn có chút liên quan đến nguyên nhân thật sự.

Lâm Cảnh: [Ừm? Doãn Minh Chiếu chết không phải tự sát à? Mèo nhỏ nghi hoặc.JPG]

Thần Tài: [Ai? Em không nói cái này mà.]

Thần Tài: [Trường học nói anh ấy bị rối loạn lưỡng cực và hoang tưởng rồi tự sát, nhưng mọi người đi hỏi bạn cùng phòng của anh ấy, cảm thấy anh ấy không giống người sẽ tự sát.]

Thần tài: [Hơn nữa, trong trường em còn có một cách nói, đó là nếu bạn vẽ tranh mà xuất hiện linh cảm bùng nổ, cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm, hoặc cảm giác bên cạnh có thứ gì đó vô hình đang tiến đến gần bạn, thì nhất định phải dừng vẽ, nếu không sau khi bạn vẽ xong bức tranh đó, bạn sẽ phát điên rồi chết.]

Lâm Cảnh: [Đã từng xảy ra chuyện như thế rồi sao?]

Thần Tài: [Hình như là có đấy! Em có nghe nói lần nghiêm trọng nhất là có một đàn chị cùng trường sau khi vẽ xong một bức tranh thì nhảy lầu chết. Bức tranh đó được đánh giá rất cao, đoạt giải lớn cả trong và ngoài nước, tên gọi là "Bữa tiệc kinh hoàng".]

Lâm Cảnh rời khỏi giao diện trò chuyện và mở trình duyệt web lên, nhập bốn từ khóa "Bữa tiệc kinh hoàng" rồi nhấn nút lệnh tìm kiếm. 

Bảng trả kết quả tìm kiếm hiện ra hình ảnh thu nhỏ của bức tranh đó.

Bên cạnh hình ảnh còn có những tiêu đề giật gân kiểu như "Thiên tài thiếu nữ gục ngã, tác phẩm hội họa thế giới quỷ dị sau khi chết", "Nỗi sợ hãi bị ăn mòn, bữa tiệc ma quỷ" gì đó.

Lâm Cảnh tùy tiện nhấp vào một liên kết, rồi nhìn thấy bức tranh kích thước lớn và rõ nét hơn.

Bức tranh thực ra chỉ là một bức chân dung thiếu nữ đơn giản, phông nền là hai màu đen và đỏ thẫm đan xen đường nét đậm nhạt, ở giữa còn có những đường cong uốn lượn không rõ kết cấu hoàn chỉnh.

Thiếu nữ trong tranh tóc tai bù xù, sợi tóc hòa vào nền màu đen, chỉ có chiếc kẹp tóc hoa hướng dương bên thái dương là điểm sáng duy nhất. 

Làn da mặt nàng cũng trắng bệch, miệng hơi hé mở, đôi môi đỏ tươi như hai vệt máu.

Chương 08B

Ấn tượng nhất trong tranh là đôi mắt nàng như có ngọn lửa bị đóng băng lại, là giãy giụa quằn quại trong sự đông lạnh yên tĩnh, là sự kinh hoàng tột độ bị đè nén hóa thành dung nham hung tợn sắp trào ra…

Loại cảm xúc mãnh liệt đó gần như có thể tràn ra khỏi khung tranh, khiến người xem đều muốn thay thiếu nữ trong tranh gào thét lên một tiếng.

Tên tranh cũng rất thâm thúy, “Bữa tiệc kinh hoàng”, cuối cùng thì đây là bữa tiệc của ai?

Sau khi xem xong, Lâm Cảnh quay lại giao diện trò chuyện, trong lúc đó Từ Đinh Đinh lại gửi cho anh ta một đống tin nhắn.

Thần Tài: [Trường học không cho phép bọn em thảo luận, nhưng mọi người đều nói Doãn Minh Chiếu và đàn chị thiên tài kia rất giống nhau, sáng tác tuyệt mệnh, say mê phát điên, rồi tự sát...]

Thần Tài: [Nhưng mà chuyện không khoa học này thì không ai thừa nhận đâu, lỡ như đàn anh Doãn Minh Chiếu thật sự qua đời vì bệnh tâm thần thì sao.]

Thần Tài: [Mà nói mới nhớ, lần trước em vẽ anh cũng là linh cảm bùng nổ đấy, đến lúc đó thành phẩm nhất định sẽ khiến anh Lâm kinh ngạc! Đó chắc chắn là bức tranh đẹp nhất em từng vẽ!]

Lâm Cảnh: [Mèo nhỏ mong chờ.JPG]

Lâm Cảnh: [Nhưng mà em nói đàn anh Doãn Minh Chiếu trước đó cũng có linh cảm bùng nổ, rồi sáng tác một bức tranh?]

Thần Tài: [Đúng không? Hình như là vậy, nghe nói thầy giáo hướng dẫn của anh ấy rất hài lòng với bức tranh đó, còn chuẩn bị dẫn anh ấy đi dự thi nữa.]

Lâm Cảnh: [Mèo nhỏ xoa mặt.JPG]

Lâm Cảnh tùy tiện gửi một biểu tượng cảm xúc mèo nhỏ làm nũng rồi kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó anh nhìn những cành liễu xanh biếc rủ bên bờ sông lơ lửng ngẩn người. 

Tranh của Doãn Minh Chiếu, cái chết của Doãn Minh Chiếu, ma nữ và chuột xám mặt người... Có lẽ, anh ta phải tìm bức tranh đó xem thử mới được.

Nửa tiếng sau Từ Đinh Đinh chạy tới, lúc đến còn mang theo cho Lâm Cảnh một ly trà sữa.

“Anh Lâm, em tới rồi! Em mua trà sữa cho anh nè, phiền anh quá.”

Lâm Cảnh đưa túi đựng sách cho cô, nói: “Không có gì đâu.”

“Vậy em đi trước nhé, lát nữa em còn phải đi học, lúc khác em liên lạc với anh Lâm sau nhé!”

“Được.”

Từ Đinh Đinh đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, cầm sách rồi chạy ngay về phía khu giảng đường.

Lâm Cảnh đi theo hướng ngược lại, anh vòng qua nhà ăn thì lại nhìn thấy những bức tượng điêu khắc lạ lùng đứng lặng trên bãi cỏ, mấy thứ anh đánh giá bừa là rất có tính nghệ thuật đó.

Ánh mặt trời lười biếng từ trên cao vương vãi xuống thế gian, hướng mặt trời chiếu sáng như kéo ra một  bóng dài bên cạnh bức tượng. 

Lâm Cảnh đi đến gần một bức tượng cúi đầu nhìn, bệ đỡ dưới bức tượng có những vết tích cào xé dày đặc, như bị thứ gì đó gặm nhấm.

Tiếng cười trộm thâm độc và tiếng chạy sột soạt phát ra từ góc mặt đất, khiến thanh niên cau mày khó chịu.

Loài chuột vốn dĩ đã rất bẩn thỉu và mang theo nhiều virus bệnh tật, những con quái vật nhỏ trông như chuột ngoại cỡ này chắc chắn cũng không ngoại lệ.

Lâm Cảnh quan sát một lúc, cuối cùng nghĩ ra một cách hay.

Cách xử lý chuột đơn giản chỉ có mấy cách: Nuôi một con vật là thiên địch của chúng, hoặc dùng thuốc độc vào thức ăn giết chúng, không thì bẫy chuột bằng keo dính hoặc bẫy kẹp. 

Lâm Cảnh không biết thiên địch của chúng là gì, nhưng anh ta thấy dùng thuốc độc là một cách hay.

Anh đem tới vây đuôi cá đầu bẹp đuôi bạc cộng thêm một ít nội tạng tươi sống trộn lẫn lộn với nhau, chắc chắn đây sẽ là một bữa mồi ngon cho lũ chuột.

Lâm Cảnh tìm một góc khuất, ném những thứ tanh tưởi đó vào những góc tường kỳ lạ kia, lắng nghe thấy tiếng xé xác rời rạc bên trong, biểu cảm trên mặt anh ta dịu dàng như một ông chủ ngốc nghếch vừa cho thú cưng yêu quý của mình ăn no xong.

Chàng trai cúi đầu và chậm rãi nói vào góc tường: “Thật sự rất mong chờ phản ứng của bọn mi đấy.”

Cách càng đơn giản càng hiệu quả, kết quả cuối cùng quả nhiên không khiến Lâm Cảnh thất vọng. 

Sáng sớm hôm sau, Lâm Cảnh đã thấy tin tức về việc làng đại học ở thành phố A bị bầy chuột hoành hành trên báo địa phương.

Rất nhiều sinh viên báo cáo với trường rằng họ đã nhìn thấy một đàn chuột khổng lồ chạy qua các góc tường, chúng to lớn như chuột đột biến do nhiễm phóng xạ. 

Một số sinh viên khác nói rằng trước khi ngủ, họ luôn nghe thấy tiếng chuột cào tường và chạy loạn, âm thanh ghê tởm đó kéo dài rất lâu.

Ngay cả Lâm Cảnh cũng nhận được tin nhắn than phiền từ Đinh Đinh, cô nhóc gửi cho anh tin nhắn thoại, giọng nói đầy vẻ hoảng loạn.

“Trường chúng ta thế mà bị bầy chuột hoành hành! Rất nhiều rất nhiều chuột! Trời ơi! Bệnh dịch hạch, bệnh sốt xuất huyết, bệnh xoắn khuẩn Leptospira, bệnh thương hàn... Cứu mạng! Em sắp chết rồi!”

Lâm Cảnh nhìn chiếc đèn hình qủa trứng trên trần nhà, cầm điện thoại lười biếng nói: “Em đương nhiên sẽ không chết... Ngoan nào, hãy mạnh mẽ lên.”

Ngày 10 tháng 5, bộ phận quản lý bất động sản của Đại học Mỹ thuật thành phố A khi tiến hành diệt chuột diện rộng ở những nơi sinh viên báo cáo có chuột hoạt động, đã phát hiện một số dấu vết bất thường.

Ngày 11 tháng 5, sau khi thu thập dấu vết và phục dựng một số thứ, nhà trường kinh ngạc phát hiện, những dấu chân đó không phải là hình ngón chân thông thường của loài chuột, mà giống hệt như bàn tay người thu nhỏ! 

Tình hình quái dị này đã bị nhà trường ém xuống và báo cáo cảnh sát.

Ngày 14 tháng 5, Kim Diễn nhận được toàn bộ tài liệu về vụ bầy chuột hoành hành, đến lúc này, vụ án bầy chuột hoành hành chính thức được chuyển giao cho bộ phận đặc biệt.

Ngày 18 tháng 5, Kim Diễn dẫn người đến gõ cửa nhà Lâm Cảnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play