Chương 10A

Loại niêm khuẩn màu xanh lục lẫn vàng vàng này rất giống với một loại niêm khuẩn màu vàng mà con người đã nghiên cứu, có tên là Physarum polycephalum.

Niêm khuẩn, một loại sinh vật cấp thấp có họ hàng với amip đơn bào, không có bộ não và hệ thần kinh, nhưng có thể tìm đường trong mê cung và thu thập thức ăn theo con đường ngắn nhất. 

Con người cho rằng đây là một chủ đề nghiên cứu rất có ý nghĩa.

Niêm khuẩn màu xanh lục cũng giống như Physarum polycephalum, thoạt nhìn không có não, bám dính trên bề mặt mọi vật thể có thể sinh trưởng, từ trung tâm mọc ra các nhánh mạch dẫn màu xanh lục khổng lồ.

Đốm sáng trắng nhấp nháy bên cạnh, tận tụy giới thiệu về nó cho Lâm Cảnh.

[Tên: Niêm khuẩn màu xanh lục.]

[Biệt danh: Mạng lưới bao phủ]

[Độ ngon: 28/71 (khó nuốt/không thể bỏ lỡ)]

[Cách ăn: Tách chúng ra, phơi khô rồi nghiền nát, sẽ thu được bột màu xanh lục có hương thơm đặc trưng mạnh mẽ. Khi ăn trực tiếp, hương vị cực kỳ khó ăn, nhưng nếu thêm một ít vào súp đặc hoặc thịt nướng, chúng sẽ mang đến một số thay đổi tuyệt vời cho món ăn ban đầu.]

[Ghi chú: Niêm khuẩn màu xanh lục, loài cấp thấp không có trí tuệ. Cây này đến từ hành tinh Uzzos, nơi đã bị niêm khuẩn bao phủ hoàn toàn. Nó đang tràn đầy nhiệt huyết, vì chỉ cần có đủ thời gian, nó cũng có thể bao phủ toàn bộ nơi này!]

[Thật là một sinh vật nhỏ bé vĩ đại và nỗ lực không ngừng - Tiếc là nó đã gặp ngươi, điều này có nghĩa là giấc mơ của nó chết yểu thôi! Ôi chao, hãy cùng nhau than thở cho nó!]

Lâm Cảnh: “???”

Lâm Cảnh suýt bẻ gãy chìa khóa đang cắm vào ổ. 

[Được rồi, được lắm! Nếu mi đã nói vậy, hôm nay ta sẽ phơi khô hết đám niêm khuẩn có giấc mơ vĩ đại này!]

Anh ta đẩy mạnh cửa, thừa dịp mọi người không chú ý, nghiến răng nghiến lợi kéo sạch đám niêm khuẩn sau cánh cửa xuống, nhét cả vào hộp sắt trên tủ giày, rồi quay đầu hô: “Mời mọi người vào.”

Lâm Cảnh đã lấy chìa khóa từ hai ngày trước, ngay ngày lấy chìa khóa anh ta đã đến đây xem qua.

Căn phòng này sạch sẽ hơn Lâm Cảnh tưởng tượng, ngoài việc toát ra một cảm giác bất an khó hiểu và một số sinh vật không quá nguy hiểm còn sót lại, căn phòng này không có chỗ nào đặc biệt nguy hiểm.

Tất nhiên, cái gọi là "không quá nguy hiểm" chỉ là so với Lâm Cảnh thôi, nếu một người bình thường dính phải đám niêm khuẩn màu xanh vàng này, có lẽ đến chết cũng không thoát ra được, cho đến khi xương cốt và linh hồn đều hóa thành chất dinh dưỡng của chúng.

Lúc anh đến, chỉ tiến hành xem xét đơn giản, toàn bộ căn phòng đều chưa được dọn dẹp, vẫn giữ nguyên bộ dạng khi Chu Phương Minh qua đời. 

Những vết đốm rỉ sét bốc mùi tanh nhờ trên tường và đồ đạc gỗ bị ăn mòn vượt quá tốc độ bình thường đều chưa được xử lý, chỉ được Lâm Cảnh dùng vải che lại.

Một phần là do anh ta nghèo kiết xác, cảm thấy một số đồ vật có thể còn dùng được thì tiếc nên giữ lại. 

Một phần khác là do di chúc, trong di chúc Chu Phương Minh cố ý nhấn mạnh đồ đạc trong phòng cũng để lại cho Lâm Cảnh, thanh niên không cho rằng đây chỉ là lời nói vu vơ, nếu được nhắc riêng ra, chắc chắn đồ vật ông ta để lại còn có ý nghĩa khác.

Luật sư Quách Minh nói với anh ta, Chu Phương Minh tử vong là do bệnh tật, đây là kết luận sau khi pháp y xác nhận, hơn nữa thi thể ông ta theo nguyện vọng đã được hỏa táng ngay sau khi qua đời.

Chu Phương Minh dường như đã dự đoán được tất cả, rồi sắp xếp mọi thứ, bao gồm di chúc và việc xử lý thi thể của mình sau khi chết một cách thứ tự rõ ràng.

Lâm Cảnh có thể khẳng định, chú Chu của anh ta nhất định đã biết được điều gì đó về anh ta, về những sinh vật quỷ dị ghê tởm kia, về nhiều thứ mà ngay cả chính bản thân Lâm Cảnh cũng không biết được.

Anh ta tiến vào bên trong vài bước, trừng mắt đuổi con bóng ma đen thui chạy ra từ dưới ghế sofa, rồi những người ngoài cửa theo sau thanh niên vội vã đi vào.

Một ông lão dẫn đầu cảm thán: “Tôi đã muốn vào trong nhà xem từ lâu rồi, lúc Phương Minh xảy ra chuyện mọi người vội vàng, tôi cũng chưa kịp nhìn kỹ.”

“Tôi cũng vậy, ôi chao, đều che hết rồi.”

Lâm Cảnh đặt thùng đồ xuống đất, nói với họ: “Mọi người ơi, cháu còn chưa dọn dẹp xong, sợ còn bám bụi lắm.”

“Thằng bé này biết sống đấy.”

Diện tích cùng thiết kế căn hộ của mọi người trong khu này đều giống nhau, đồ đạc bị che lại cũng không có gì đặc biệt, mấy ông bà lão đi đi lại lại trong phòng vài vòng, thấy không có gì đặc biệt thì tự động rời đi.

Người ta mới chuyển đến chắc chắn bận rộn dọn dẹp, họ cũng ngại làm phiền lâu.

Khi không còn ai trong phòng, Lâm Cảnh mới tháo khẩu trang cởi áo khoác, tiện tay kéo tấm vải trắng trên ghế sofa xuống rồi ngả lưng nằm lên.

Từ khi cha mẹ Lâm Cảnh qua đời, anh ta chưa từng có một chiếc ghế sofa lớn như vậy trong nhà.

Nằm xuống, Lâm Cảnh còn vươn tay sờ soạng phía sau, cuối cùng lấy ra một cuốn sách kẹp phong bì thư dày cộm từ khe ghế sofa. 

Anh ta liếc qua chữ viết trên bìa, toàn là những đường thẳng đứng và dây lượn sóng kết nối vòng tròn, Lâm Cảnh không hiểu một chữ nào cả.

Lâm Cảnh thậm chí không buồn ngồi dậy, tay ném thẳng cả giấy cả sổ sang đầu kia của ghế sofa, đôi mắt anh nhìn chiếc đèn lớn hình nụ hoa kiểu cũ trên trần nhà, mặt đầy nụ cười mãn nguyện.

Mặc kệ tình hình sau này thế nào, thanh niên như anh đã có một căn nhà, dù không thể ở thường xuyên, anh ta cũng có chỗ để đồ đạc của mình.

Sau khi vui vẻ đủ rồi Lâm Cảnh mới ngồi dậy, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết đi thu dọn đồ đạc.

Anh dọn dẹp trước những đồ vật Chu Phương Minh để lại, vì thời gian bây giờ khá dư dả, anh ta kiểm tra rất kỹ lưỡng, bất kỳ vật dụng nào lẫn mọi ngóc ngác góc khuất đều được xem xét cẩn thận.

Ngoài những đồ điện cũ kỹ đã dùng nhiều năm, tủ quần áo, đồ gia dụng, Lâm Cảnh còn thu được một kệ sách lớn, một chiếc máy tính xách tay đã qua sử dụng.

Có một ít hòn đá đủ màu sắc, một đống bình đá thô ráp, các bình khác nhau đựng những thứ khác nhau, có bình đựng bột trắng, có bình đựng đuôi nhỏ không lông, còn có nhiều khúc xương biến dạng thành hình ngôi sao sáu cánh.

Ngoài ra, còn có một ít mảnh sứ trông như đồ bỏ đi, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh bất thường.

Những đồ vật cực kỳ nguy hiểm nếu lọt vào trong tay người thường này đều được Lâm Cảnh tìm một chiếc rương sắt kín mít nhét cả vào.

Chương 10B

Những bộ quần áo, chăn ga trải giường và đồ dùng cá nhân khác của Chu Phương Minh đều bị anh ta vứt hết đi, cuối cùng nhìn chiếc giường trống trơn trong phòng ngủ, Lâm Cảnh do dự hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định vứt luôn chiếc giường.

Nghĩ đến chi phí mua giường, Lâm Cảnh không khỏi đau lòng, xem ra tiền lương làm người mẫu của anh không thể giữ lại được đồng nào.

Trong khi anh đau khổ tiêu tiền nhưng vui vẻ dọn dẹp nhà cửa, Kim Diễn và đồng đội cũng đang hành động.

Kim Diễn tìm được cuốn sách Lâm Cảnh nhắc đến, cũng lấy được bức tranh cuối cùng Doãn Minh Chiếu vẽ trước khi mắc "bệnh tâm thần" từ giảng viên hướng dẫn của cậu ta, cùng với những công thức toán học, đường cong và góc cạnh kì quặc được ghi chép trong sổ tay của người chết rồi.

Đội điều tra đặc chủng của họ đã ghi chép lại những thứ như ma nữ trong công tác đặc biệt của họ từ trước, khoảng vài trăm năm trước ở bên kia lục địa, lúc đó ma nữ còn khá phổ biến, nhưng sau một cuộc săn lùng ma nữ kéo dài hàng trăm năm, dấu vết của ma nữ dần biến mất, gần hai trăm năm nay không có bất kỳ ghi chép mới nào.

Tuy nhiên, từ những sự kiện hiện tại, có thể thấy rằng nhóm ma nữ thực sự vẫn chưa biến mất hoàn toàn, thậm chí còn bí ẩn hơn và phạm vi hoạt động của họ cũng được mở rộng.

Chuột mặt người là thú cưng của ma nữ, là nô bộc là tay sai được biến đổi từ con người, chúng là trợ thủ tà ác của ma nữ.

Ma nữ bắt giữ con người thường có hai mục đích, một là làm vật tế lễ trong tế hội ma nữ, hai là biến đổi người thường thành đồng loại của chúng. 

Theo tư liệu trước đây, việc bắt giữ con người thường được thực hiện bí mật với quy mô nhỏ lẻ, còn hoạt động của ma nữ với quy mô lớn như vậy trước đây chưa từng xảy ra.

“Đây là bức tranh Doãn Minh Chiếu để lại.”

Trong văn phòng yên tĩnh, Mạnh Niệm Xảo đứng ở phía trước chiếu slide PowerPoint, cô nàng nói với hai hàng người đang ngồi nghiêm túc phía dưới: “Chúng tôi đã tìm thấy giáo viên của cậu ta, xác định địa điểm trong tranh và cử người đến kiểm tra, đây là ảnh chụp hiện trường kiểm tra.”

Slide PowerPoint lật sang trang sau, trên đó là một bức ảnh có chụp một cây hồng thẳng đứng, tường gạch màu xanh lơ, bức tường hơi nghiêng và mặt đất lún xuống tạo thành một góc kỳ lạ với bức tường, góc tường mọc vài cây cỏ mỏng manh, lá cỏ bị gấp lại một cách khó tin ở góc đó.

Kim Diễn: “Là một điểm gấp?”

Mạnh Niệm Xảo: “Đúng vậy, chúng tôi đã thăm dò nơi đó, nhưng không thể vào được, chỉ phát hiện một số mảnh xương nhỏ bên ngoài và dao găm tế lễ mà ma nữ dùng.”

Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính trông rất ôn hòa, đẩy nhẹ kính nói: “Theo lý thuyết, sau khi ma nữ bắt giết mục tiêu của mình, chúng sẽ mang theo chuột mặt người biến mất, chờ đợi người tiếp theo 'nhìn thấy' chúng.”

Mạnh Niệm Xảo tiếp lời: “Chúng tôi đang tìm kiếm nguyên nhân bất thường của chúng.”

Kim Diễn gõ đầu bút xuống bàn, đột nhiên hỏi: “Tôi thấy bản nháp tính toán Doãn Minh Chiếu để lại, trên đó có rất nhiều số liệu và công thức, không giống như một mình anh ta có thể tính toán được, có ai giúp anh ta không?”

“Tôi có thể kiểm tra mối quan hệ của anh ta, anh ta có một người bạn học khoa toán ở Đại học A, tên là Phương Trì.”

“Doãn Minh Chiếu đã chuyển giao những ký hiệu và phương trình đó cho bạn anh ta sau khi phát hiện, anh ta đã thực hiện một phần suy luận và ứng dụng.”

“Phương Trì đâu rồi?”

“Đã triệu tập được người và tiến hành cách ly anh ta.”

Phương Trì nằm trên một chiếc giường đơn bằng inox màu bạc, xung quanh là môi trường kín hoàn toàn không có cửa sổ, ngay cả tường cũng được làm bằng kim loại.

Ánh đèn sợi đốt trên trần nhà chiếu xuống mặt gã, rọi lên nụ cười mãn nguyện mà quỷ dị trên khuôn mặt.

“Quá tuyệt vời.”

Phương Trì chưa bao giờ cảm thấy bản thân tốt gã đến thế, gã đã thức trắng hai ngày nhưng tinh thần vẫn vô cùng dồi dào, vô số công thức và ký hiệu cuộn trào trong đầu gã, vô số phép tính và suy luận khiến bộ não gã hoạt động như một chiếc máy tính tốc độ cao.

Gã cảm thấy chính mình sắp tìm ra đáp án cuối cùng từ những công thức đó cùng phương hướng được chỉ dẫn bởi những góc độ và đường cong kia.

Phương Trì thậm chí cảm thấy bản thân mình có thể dễ dàng giải quyết bất kỳ vấn đề toán học nào mà con người chưa tìm ra đáp án, không chỉ vậy, gã còn có thể khám phá nhiều điều hơn nữa…

Gã thực sự muốn đắm chìm trong cảm giác ảo tưởng kỳ diệu này.

Nhưng Phương Trì lại không kiểm soát được mà bắt đầu suy nghĩ, gã suy đoán về cái chết của Doãn Minh Chiếu.

Phương Trì nhận được những công thức đó từ Doãn Minh Chiếu, khi hắn liên lạc với gã, Doãn Minh Chiếu nói rằng hắn ta đã phát hiện ra một điểm khác biệt so với bất kỳ điểm nào, chúng có thật trên thế giới.

Ban đầu, Phương Trì chỉ cho rằng hắn ta đang nói đùa nhưng sau đó, khi hắn ta liên tục gửi cho gã nhiều công thức và cầu xin sự giúp đỡ, gã mới nhận ra có lẽ Doãn Minh Chiếu nói thật.

Những thứ đó dường như đề cập đến quỹ tích thời không.

Quá tuyệt vời, những thứ đó thực sự quá tuyệt vời, gã gần như phát cuồng cắm đầu vào nghiên cứu chúng.

Gã không thể tưởng tượng ai có thể nghiên cứu ra những kiến thức sâu sắc như vậy, chúng vượt xa lý thuyết toán học hiện tại quá nhiều, xuất hiện đột ngột mà không trải qua quá trình phát triển, như thể được thần linh ban xuống.

Cho đến khi Doãn Minh Chiếu chết, bằng chứng tử vong của Doãn Minh Chiếu kéo gã trở lại thực tại.

Khi liên lạc với gã, Doãn Minh Chiếu cũng tiết lộ một số thông tin kỳ lạ, hắn ta nói rằng mình bị theo dõi.

Hắn ta đã quan sát được những thứ không nên quan sát, chạm tới những thứ không nên dòm ngó và Doãn Minh Chiếu đã bị chủ nhân của chúng phát hiện.

Doãn Minh Chiếu nói rằng, hắn ta đã gặp một người phụ nữ xấu xí, người phụ nữ có mái tóc vàng đỏ xỉn màu, khuôn mặt nhăn nheo như quả quýt, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh ánh sáng mờ ảo, những con quái vật nhỏ ghê tởm cọ xát bên chân bà ta. 

Bà ta mang theo những con quái vật đó tiến đến gần anh ta, bất kể là trong mơ hay trong cuộc sống thực.

Thế nên, hắn ta nói rằng cần gã phải giúp hắn tìm ra những điểm đó, Doãn Minh Chiếu cần phải thoát khỏi nơi này.

Rồi không quá hai ngày sau, hắn ta chết.

Tại sao Doãn Minh Chiếu lại chết?

Trong đầu Phương Trì lúc thì hiện lên những lời Doãn Minh Chiếu từng nói, lúc thì hiện lên những công thức mê hoặc kia, rồi không biết từ lúc nào gã đột nhiên giật mình, ở góc tường bên kia luôn có tiếng động nhỏ truyền đến tai gã... Như tiếng động vật nhỏ cào xước trên mặt sàn lạnh băng.

Chuột sao?

Không đúng, căn phòng kín bưng hoàn toàn bằng kim loại này không thể có chuột!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play