Chương 07A
Ông lão lại một lần nữa nhắc đến những góc khuất và đường cong đó, chỉ ra một số phương trình và ký hiệu vô cùng chi tiết nhưng rối mắt khó hiểu, thậm chí có một số chú thích kèm theo còn chẳng dịch rõ nghĩa là gì.
Chúng trông giống như những nghiên cứu hão huyền mà tác giả cố tình thêm vào, để tăng tính thuyết phục cho tiểu thuyết này thêm phần nghiêm túc, nhưng thứ này đối với Lâm Cảnh thì không có hiệu quả gì.
Anh ta có thể dễ dàng nhận ra rằng chúng xuất hiện thực ra là do một loại ác ý rõ ràng – Dùng để thu hút sự chú ý của một số đối tượng nhất định.
Quả nhiên ở trang tiếp theo, Lâm Cảnh thấy một tờ ghi chú được kẹp trong sách, trên tờ ghi chú đó, các phương trình, ký hiệu và đường cong được nhắc đến trong tiểu thuyết đều được liệt kê ra, một số chỗ còn được ghi đậm và đánh dấu tỉ mỉ.
Có người đã bỏ công nghiên cứu thứ này rất kỹ lưỡng.
Lâm Cảnh miễn cưỡng liên hệ tờ giấy này với những con chuột kỳ dị xuất hiện trong trường học, bởi vì sinh viên trong mắt anh ta lẽ ra đều nên giống như Từ Đinh Đinh.
Đó là những cô cậu học trò đơn thuần, thân thiện và nhiệt tình với cuộc sống học tập, họ không nên vì một số mục đích khác thường mà nghiên cứu những thứ dị đoan nguy hiểm đó.
Đồng thời, Lâm Cảnh cũng cảm thấy tức giận vì bị ai đó dắt mũi, bất kể là những đốm sáng nhắc nhở anh ta, hay những cuốn sách cố tình xuất hiện trước mặt mình bây giờ, đều là chuyện cố tình sắp xếp.
Anh ta cảm thấy mình đang bị trêu đùa ác ý thâm độc.
[Tốt nhất là đừng để tôi bắt được kẻ nào đang giở trò.]
Lâm Cảnh vừa chửi thầm trong lòng, vừa gấp tờ ghi chú lại mấy lần rồi nhét vào tay áo.
Do bản tính nảy sinh một loại phản ứng đối nghịch không thể giải thích, Lâm Cảnh đóng cuốn sách đó lại, đổi ngay sang một cuốn tiểu thuyết tình yêu khác.
Cuốn tiểu thuyết tình yêu này được dịch tốt hơn nhiều, văn phong cũng rất nhẹ nhàng vui vẻ, Lâm Cảnh đọc vài chương đã bị cuốn hút lúc nào không hay.
Có thứ để giết thời gian thì thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, khi Từ Đinh Đinh đến nhắc nhở anh ta đã hết giờ, Lâm Cảnh thậm chí còn có chút chưa đã thèm.
“Anh Lâm, đã xong rồi!!”
Trên mặt Từ Đinh Đinh vẫn còn vẻ phấn khích sau khi sáng tác hăng say, cô nói với Lâm Cảnh: “Để em hoàn thiện một chút rồi cho anh xem, em có dự cảm bức tranh này sẽ đoạt giải! Sau này anh có thể nhìn thấy nó ở triển lãm tranh đấy!”
Lâm Cảnh nắm chặt cuốn sách trong tay, cười nói: “Tôi rất mong chờ.”
Sau đó anh ta như nhớ ra điều gì, liền hỏi Từ Đinh Đinh: “À phải rồi, mấy cuốn sách này em mượn ở đâu vậy? Tôi vẫn chưa đọc xong, muốn tìm chủ nhân của chúng hỏi xem có thể cho tôi mượn trước được không.”
“Sách à? À, anh nói mấy cuốn này... Mấy cuốn này luôn ở trong phòng tự học bên cạnh, chủ nhân của sách à? Để em nghĩ xem...”
“Là đàn anh Doãn Minh Chiếu.”
Vương Mật bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Là đàn anh học năm tư, thầy giáo hướng dẫn là Triệu Lợi Đạt, anh ấy thích vẽ đề tài dân gian phong tục ma quái, năm đó từng đoạt giải XX, là một sinh viên rất giỏi.”
Trên mặt Từ Đinh Đinh cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Có phải là người vốn rất có tiền đồ, nhưng đột nhiên lại không vẽ được nữa, chỉ biết vẽ bừa đường cong và góc cạnh đó không?”
“Chính là anh ấy.”
“Vậy thì hơi khó rồi.”
"Sao vậy?" Lâm Cảnh hỏi.
Từ Đinh Đinh suy nghĩ một lát rồi nói với Lâm Cảnh: “Hay là anh Lâm cứ mang sách về đọc trước đi, đọc xong rồi trả lại cũng được, chủ nhân của chúng bây giờ... Ừm... Hình như là đang bị bệnh.”
Lâm Cảnh không hỏi thêm, anh nói theo lời Từ Đinh Đinh: “Được, muộn nhất là ngày kia tôi sẽ trả sách cho em.”
Không ai biết vì sao, sinh viên Doãn Minh Chiếu từ một họa sĩ thiên tài có chút danh tiếng đột nhiên lại sa đọa thành một kẻ điên cuồng, đầu óc rối loạn hoang tưởng chỉ biết vẽ bậy.
Trường học có vô số tin đồn về người này, có người nói hắn ta bị thất tình, không chấp nhận được việc bị vứt bỏ nên phát điên.
Cũng có người nói gia đình hắn ta có tiền sử bệnh tâm thần di truyền, phòng tư vấn tâm lý của trường cũng có hồ sơ khám bệnh của Doãn Minh Chiếu.
Tuy nhiên trên thực tế, chuyện gì đã xảy ra với hắn ta chỉ có chính hắn ta biết.
Ba giờ sáng, Doãn Minh Chiếu lại một lần nữa tỉnh dậy từ những giấc mơ phập phù ngắn vụn.
Hắn trừng mắt nhìn trần nhà, trong ánh mắt dường như vẫn còn màu tím hoa lan tử la chưa tan đi.
Vỏ não Doãn Minh Chiếu vẫn còn lưu lại nỗi sợ hãi về những con quái vật nhỏ kia, da thịt cánh tay hắn vẫn còn cảm giác bị chiếc mũi dài của chúng hít hà – Hắn ta có thể chắc chắn mình đã bị truy đuổi trong mơ.
Khi tất cả cảm giác sợ hãi và kinh hoàng tan biến, Doãn Minh Chiếu mới ngồi dậy khỏi giường ký túc xá, co rúm người bò xuống thang giường, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống sàn.
Ký túc xá này là kiểu giường ngủ tầng trên, bàn học ở phía dưới, hắn gần như phát cuồng lật tung đống giấy dày cộp trên bàn dưới giường, trên giấy toàn là các ký hiệu toán học, phương trình và đường cong, góc cạnh.
Những thứ đó nhiều đến mức cứ như thể chuyên ngành học của Doãn Minh Chiếu phải là toán học chứ không phải là hội họa vậy.
Hắn vừa lật vừa lẩm bẩm: “Mình phải tính ra cái điểm đó, tìm ra một lối đi thì mình mới có thể thoát khỏi chúng.”
Tiếng động lớn của hắn đánh thức những bạn cùng phòng khác, người đàn ông nằm đối diện hắn ngồi dậy hỏi: “Doãn Minh Chiếu, nửa đêm rồi cậu không ngủ mà làm gì vậy?"
Chương 07B
Doãn Minh Chiếu không nghe thấy gì cả, não bộ hắn dường như không thể tiếp nhận thông tin từ bên ngoài.
Bạn cùng phòng thấy sợ hãi trước trạng thái điên cuồng của hắn, cậu bạn vội vàng xuống giường giữ chặt hắn ta, thúc giục người còn lại trong phòng nhanh chóng gọi 120.
Ba giờ hai mươi phút sáng, xe cứu thương của bệnh viện trường đến đưa Doãn Minh Chiếu đi cấp cứu.
Thực ra, ký ức trước đây của Doãn Minh Chiếu đã không còn rõ ràng, hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng lúc đó chính mình đi theo thầy giáo ra ngoài sưu tầm phong tục dân gian, nhìn thấy một bức tường có ý cảnh cực kỳ đặc biệt trong một ngôi nhà hoang tàn.
Bên cạnh bức tường có một cây hồng cao gầy, những gạch màu xanh lơ xem giữa lớp vữa xám nhạt, chính bức tường cũng hơi nghiêng, mặt đất dưới tường cũng bị lún xuống, tạo thành một góc kỳ lạ giữa tường và mặt đất.
Bóng đổ không phù hợp với nguyên lý hình chiếu xuống mặt đất, phía dưới chân tường còn có một hang chuột đen ngòm.
Khi Doãn Minh Chiếu nhìn thấy hình ảnh đó, hắn gần như phát cuồng, hắn cuồng điên vẽ bức tường đó suốt ba ngày.
Đến ngày thứ tư, hắn phát hiện cửa hang chuột có thêm vài sợi lông xám, trong hang tối tăm cũng có dấu vết hoạt động của sinh vật.
Ban đầu, hắn nghĩ là chuột, nhưng không phải… Vì không có con chuột nào có khuôn mặt giống người cả!
Chúng không chỉ xuất hiện trong hang chuột đó, mà còn để lại dấu chân trong phòng Doãn Minh Chiếu, dấu chân không phải của động vật gặm nhấm mà hình dấu bàn tay bàn chân con người, hình dạng đó là nỗi kinh hoàng mà hắn không dám nghĩ sâu.
Từ đó, hắn phát hiện mình dần dần có các triệu chứng bệnh tâm thần như ù tai, đau dây thần kinh, không thể tập trung chú ý, hơn thế nữa, Doãn Minh Chiếu bắt đầu không kiểm soát được việc nhìn chằm chằm vào bức tường đó, đăm đăm nhìn cái góc tạo bởi bức tường và mặt đất trong thời gian dài.
Hắn đột ngột đổ bệnh khiến thầy giáo hướng dẫn chuyên ngành phải kết thúc sớm chuyến đi, quá trình sưu tầm tư liệu phong tục dã ngoại dự kiến kéo dài một tháng đã không hoàn thành đúng lịch trình, sau đó họ trở về trường luôn.
Sau khi về trường, Doãn Minh Chiếu bắt đầu dùng thuốc tâm thần để kiểm soát bệnh tình nhưng không có tác dụng, bệnh tình của hắn tiếp tục trầm trọng thêm.
Doãn Minh Chiếu thường xuyên nằm mơ.
Sâu bên trong giấc mơ là những mảng màu rực rỡ, có vô số khối màu khổng lồ mà mơ hồ, những khối màu dường như là một dạng sinh mệnh khác, khi những khối màu đó chú ý đến hắn, Doãn Minh Chiếu sẽ tỉnh giấc vì sợ hãi và tim đập thật nhanh.
Vòng bên ngoài giấc mơ là thế giới màu xám nhạt, thỉnh thoảng lẫn lộn màu tím hoa lan tử la mơ hồ, trong đó không còn là các khối màu nữa, mà là những vật thể rõ ràng hơn.
Những vật thể đó là những bóng người còng queo và những con quái vật nhỏ có lông lá!
Doãn Minh Chiếu cố gắng tìm manh mối theo những thông tin trong mơ: Phụ nữ và chuột mặt người, cuốn tiểu thuyết kia, các định lý và phương trình toán học ẩn giấu, đường cong và góc cạnh…
Sáu giờ hai mươi phút sáng, người cùng phòng bệnh với Doãn Minh Chiếu phát hiện hắn chết trên giường bệnh.
Máu tươi của chàng trai đó nhuộm đỏ tươi chiếc ga giường bệnh nhân trắng toát, trái tim hắn biến mất không dấu vết, như thể bị sinh vật nào đó gặm nhấm.
Sinh vật nào đó đã khoét một lỗ lớn trên ngực hắn.
Đây là một vụ án hình sự cực kỳ nghiêm trọng, đồng thời cũng là một vụ án cực kỳ ly kỳ đầy bí ẩn khiến người người tò mò.
Người ở cùng phòng bệnh với hắn chỉ nói rằng quá nửa đêm nghe thấy tiếng chuột chạy và cào cấu dưới góc tường, nhưng Doãn Minh Chiếu không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không có tiếng kêu đau đớn hay tiếng thét chói tai.
Camera giám sát chỉ ghi lại cảnh chàng trai này vặn vẹo điên cuồng trên giường, sau đó máu từ dưới giường lan ra.
Tin này rất nhanh đã bị bệnh viện và nhà trường cùng nhau ém xuống, tới buổi trưa lúc mười hai giờ, Lâm Cảnh cũng biết được tin Doãn Minh Chiếu tử vong.
Lúc đó anh ta vừa mới dậy, tuy rằng Lâm Cảnh đã nghỉ việc làm quán ăn đêm nhưng đồng hồ sinh học ngày ngủ đêm thức vẫn chưa điều chỉnh lại được.
Lúc đó anh ta vừa mở điện thoại, liền thấy được Thần Tài của mình đã gửi cho anh một tin tức lớn như vậy.
Thần Tài: [Anh Lâm, vô cùng xin lỗi, sách có thể không để mượn anh được lâu nữa rồi.]
Thần Tài: [Em cũng không biết có nên nói hay không, ai, bây giờ tâm trạng rất phức tạp, tối qua học trưởng Doãn Minh Chiếu tự sát... Em thật sự không ngờ, tuy rằng trước đó nói anh ấy bị bệnh tâm thần, nhưng mọi người đều không biết bệnh của anh ấy nghiêm trọng đến mức này.]
Thần Tài: [Bố mẹ Doãn Minh Chiếu định đến thu dọn di vật của anh ấy, cho nên có thể phiền anh, mang sách của anh ấy trả lại được không? Hoặc là hẹn một địa điểm, bọn em đến lấy cũng được.]
Lâm Cảnh: [Đương nhiên không thành vấn đề, chiều anh sẽ mang sách đến.]
Lâm Cảnh: [Tin tức các em nhận được nói là Doãn Minh Chiếu tự sát?]
Thần Tài: [Đúng rồi, trường học nói như vậy, nếu không phải bố mẹ anh ấy đến trường, bọn em cũng không biết đâu, sao vậy? Có vấn đề gì sao?]
Lâm Cảnh: [Không có gì, chỉ là tôi thấy hoảng sợ thôi!]
Lâm Cảnh: [Ba giờ chiều nay tôi sẽ đem qua.]
Thần Tài: [Nhận được.JPG]
Sau khi nói chuyện xong với Từ Đinh Đinh, Lâm Cảnh ăn trưa và suy nghĩ về vấn đề tử vong của Doãn Minh Chiếu.
Anh ta không cho rằng Doãn Minh Chiếu tự sát, khả năng lớn hơn là nguyên nhân tử vong của anh ta không tiện công bố cho mọi người, nên mới dùng lý do tự sát.
Những con chuột mặt người đó đã tự do đến mức có thể ra ngoài tấn công con người rồi sao?
Còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, điện thoại di động bên cạnh Lâm Cảnh lại vang lên, anh ta cầm lên nhìn, phát hiện là một số điện thoại lạ.