Chương 4A

Lâm Cảnh xoa xoa huyệt thái dương, anh ta bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang mơ hay không, dù sao thứ này nhìn thế nào cũng vô cùng phản khoa học!

Anh nhắm mắt lại vài giây rồi mở mắt ra khẽ chớp, quả nhiên là những đốm sáng đó nhanh chóng tan biến, như thể hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.

“Quả nhiên là mơ rồi.”

Lâm Cảnh quay trở lại giường kéo chăn trùm đầu, giả vờ như đà điểu rúc đầu vào cát, coi như không có gì xảy ra.

Không biết từ lúc nào anh ta lại ngủ thiếp đi, giấc ngủ này rất sâu, đến khi tỉnh lại Lâm Cảnh thì đã là hai giờ chiều ngày hôm sau.

Lúc này, ánh mặt trời đang chiếu vào cửa sổ của anh, rèm cửa sổ của anh là loại rèm che sáng được lựa chọn kỹ càng, ánh nắng chói mắt chỉ có thể lọt qua khe hở giữa hai mảnh rèm, tạo thành một vệt sáng hẹp dài trên tấm ga trải giường màu xanh biển của chàng trai.

Lâm Cảnh nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào những hạt bụi nhỏ trôi nổi giữa vệt sáng một lúc rồi mới ngồi dậy.

Anh ta nhìn quanh một lượt, ngoài tiếng ồn ào của người qua lại dưới lầu thì không có âm thanh nào khác. 

Khung cảnh xung quanh rất bình thường không có thứ gì kỳ lạ, cũng không có những đốm sáng khó hiểu tạo thành chữ viết trào phúng anh.

“Tốt lắm.”

Không hiểu vì sao, tâm trạng Lâm Cảnh đột nhiên vui vẻ hơn. 

Sau khi rời khỏi giường, anh ta mang quần áo sạch vào phòng tắm tắm rửa, rồi nhanh chóng trở lại với mái tóc ướt sũng và trên người còn vương hơi nước.

Anh vừa ném quần áo bẩn vào máy giặt, vừa thuần thục bắt sóng wifi hàng xóm để kết nối mạng điện thoại, rồi bắt đầu gọi điện cho chủ nhà để bàn chuyện trả phòng.

“Alo, ông chủ nhà đấy ạ? Tôi là Lâm Cảnh, có chuyện muốn nói với ông, tháng sau tôi không thuê phòng ở đây nữa.”

Đầu dây bên kia nói gì đó, biểu cảm trên mặt Lâm Cảnh lập tức trở nên lạnh nhạt.

“Tôi đã báo trước rồi, nếu ông không trả tiền cọc, tôi chỉ còn cách lấy lại tiền của mình bằng cách khác.”

Trong điện thoại vang lên tiếng chửi rủa giận dữ của người đàn ông, anh nhíu mày đưa điện thoại ra xa tai một chút, vài phút sau mới nói lại: “Ông suy nghĩ kỹ đi.”

Rồi anh không nghe đối phương nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Tâm trạng tốt đẹp khi được ngủ no giấc của anh cũng biến mất theo.

Lâm Cảnh ném điện thoại lên giường, quay người thay một chiếc áo hoodie mỏng rồi ra khỏi nhà.

Khi xuống đến tầng một, anh lại gặp chủ nhà, người đàn ông trung niên béo núc mỡ trên người trừng mắt nhìn Lâm Cảnh một cái, nhưng chưa kịp đến gây phiền phức cho anh thì đã bị khách hàng đến gọi món kéo đi.

Lâm Cảnh mặc kệ ông ta đi thẳng ra khỏi cửa hàng, hôm qua trời mưa to nhưng hôm nay thời tiết lại rất đẹp, ánh nắng không quá gắt nhiệt độ không khí vừa phải.

Bên ngoài cũng có khá nhiều người, phần lớn là những người lao động ngoại tỉnh không muốn tiêu tiền, họ thường bộn bề bận rộn, lúc nào cũng mệt mỏi và ủ rũ. 

Lâm Cảnh cúi đầu len lỏi qua đám đông, đến trước cống thoát nước nơi hôm qua xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, chỗ cống thoát nước lẽ ra phải đầy rác rưởi bẩn thỉu thế mà giờ trông sạch sẽ, như thể đã được ai đó quét dọn.

Lâm Cảnh lại ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn, bên trong có thể nhìn thấy những vật chất đen ngòm sền sệt cuồn cuộn, trông sánh đặc giống như dầu thô mới khai thác, giữa chúng còn lẫn một ít rác thải sinh hoạt chưa phân hủy hết.

Ngay khi anh tập trung chú ý, những đốm sáng trắng lại xuất hiện trong tầm nhìn của anh, chúng dường như xuất hiện từ một không gian khác, dập dềnh trôi nổi rồi lại hợp thành một mũi tên chỉ xuống, vài dòng chữ lại nhảy ra trong mắt anh.

Lâm Cảnh: "..." 

Lại nữa à?

[Tên: Quái vật bùn đen.]

[Biệt danh: Thủ phạm gây thối rữa, đầm lầy đen tối.]

[Độ ngon: 3 (không thể ăn được)]

[Cách ăn: Hãy bắt quái vật bùn đen ra khỏi hang ổ tanh tưởi của chúng, loại bỏ lớp vỏ sền sệt bên ngoài, ăn phần trung tâm không định hình.]

[Lưu ý! Hương vị của nó giống như cao su được ngâm trong hố phân ủ mười năm, rồi được tẩm gia vị trong hũ rau muối hôi thối nhất, cực kỳ khó ăn!]

[Ghi chú: Nhất định phải ăn sao? Thật sự muốn ăn sao? Ngươi chết đói à? Thật sự chết đói muốn ăn à?]

[Được rồi, nếu ngươi nhất định phải ăn, hãy nhớ đánh răng cẩn thận sau khi ăn.]

Tôi có muốn ăn thứ này đâu chứ!!

Mắt Lâm Cảnh trợn tròn, không dám tin nhìn chằm chằm vào mấy dòng nhắc nhở chỉ mình anh nhìn thấy.

Anh ta còn chưa đến mức đói bụng ăn quàng đến mức này đâu!

Vì Lâm Cảnh nhìn chằm chằm vào một chỗ quá kỳ lạ, một số người đi ngang qua đều cẩn thận tránh xa anh, chỉ có một người phụ nữ mặc quần áo công nhân vệ sinh môi trường cẩn thận đến hỏi anh.

“Anh gì ơi, điện thoại của anh rơi xuống cống à?”

Lâm Cảnh giật mình quay đầu nhìn sang, ngay khi anh mở miệng nói chuyện, những đốm sáng màu trắng trong võng mạc anh lại biến mất.

“Không có gì, cảm ơn cô.”

Anh ta đứng dậy khỏi mặt đất tránh ra một bên, trước khi rời đi, Lâm Cảnh còn liếc nhìn mấy người đàn ông trong đám đông.

Chương 4B

Kim Diễn - Người cách anh ta hơn mười métđột nhiên cảm thấy chính mình như bị ai đó quét qua, nhưng khi hắn ta nhìn theo hướng đó thì lại không phát hiện ra gì.

Bên kia, đồng đội của anh ta - Triệu Khải Lâm, người đó cũng quay đầu nhìn hắn ta một cái. 

Cả hai đều mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt giống những người xung quanh, khuôn mặt được hóa trang đặc biệt, trông vô hồn mệt mỏi thiếu sức sống giống hệt người dân thường cư trú quanh đây.

Hai người nhìn nhau từ xa, nhanh chóng trao đổi thông tin.

“Dị chủng cấp cao sao?”

“Không chắc, ở đây tụ tập quá nhiều thứ, dị chủng cấp thấp gần như có mặt khắp nơi. Rất kỳ lạ, tại sao chúng lại tụ tập ở đây?”

“Đi thôi, rút lui trước.”

Sau khi phát tín hiệu bí mật, những người khác đang mua cơm hộp trên đường, đang tán gẫu tào phào, đang chơi bài Poker đều nhanh chóng thoát khỏi đám đông, rời khỏi khu vực này.

Cùng lúc đó, Lâm Cảnh đã lên tàu điện ngầm số ba của thành phố A, mục đích chính của ngày hôm nay là anh đến xem căn hộ mà mình mới được thừa kế.

Hôm qua, khi Quách Minh đến tìm Lâm Cảnh, anh đã thấy địa chỉ cụ thể của căn nhà trên di chúc.

Căn nhà nằm ở phía bắc thành phố A, khu chung cư đó đã được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng hiện đại.

Không biết vì lý do gì, khu vực xung quanh khu chung cư cũ này đều đã được khai thác, chỉ còn lại khu chung cư cũ này. 

Tuy nhiên, dù cũ kỹ nhưng nó vẫn có nhiều ưu điểm, đó là cây xanh đặc biệt tươi tốt, cây cối rậm rạp rễ cành quấn quýt mọc thành từng mảng lớn, ở giữa khu chung cư còn có một cái hồ nhỏ, trong đó một đàn cá cẩm lý mập mạp tung tăng bơi lội.

Lâm Cảnh đi tàu điện ngầm đến bên ngoài khu chung cư, vì vị trí khá hẻo lánh, anh đi theo chỉ dẫn mà loay hoay vài phút mới tìm thấy cổng vào khu chung cư.

Cổng khu chung cư ẩn sau một cửa hàng tiện lợi, phải đi qua đó mới vào được. 

Loại khu chung cư cũ này không có bảo vệ, chỉ có một cánh cổng sắt rỉ sét, Lâm Cảnh không tốn nhiều công sức để bước vào trong.

Vừa bước vào, Lâm Cảnh đã cảm thấy nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài, không khí cũng trong lành hơn nhiều. 

Một bên khu chung cư có một số dụng cụ thể dục, vài ông bà cụ già đang tập thể dục và trò chuyện với nhau.

Anh đi dọc con đường nhỏ và nhanh chóng tìm thấy tòa nhà số ba, Lâm Cảnh đứng dưới lầu nhìn lên, tòa nhà này có tổng cộng bảy tầng, còn căn hộ anh sắp thừa kế ngụ ở tầng sáu.

Tầng sáu trông hơi lạc lõng so với những tầng khác, các tầng khác đều có quần áo treo trên cửa sổ hoặc bày cây xanh đáng yêu, chỉ có tầng sáu là không có gì, chỉ căng ra một tấm vải đen che kín mọi thứ bên trong. 

Lâm Cảnh cảm thấy có điều chẳng lành, quả nhiên không bình thường mà. 

Thanh niên thầm nghĩ, nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của anh, còn tình hình cụ thể phải đợi anh vào trong nhà mới biết được.

Dù sao, một số thứ chỉ có thể lén nhìn thấy được khi người ta bước vào lãnh địa của "chúng".

Xem xong vị trí căn hộ Lâm Cảnh định rời đi, vừa quay người lại anh chạm mặt một đôi bà cháu.

Đó là một bà lão tóc hoa râm, dắt theo một bé gái bốn năm tuổi, cặp người già trẻ nhỏ đang từ bên ngoài đi vào. 

Hai bà cháu vừa đi vừa nói chuyện.

“Tuệ Tuệ hôm nay học gì ở trường?”

“Cô Lâm dạy chúng con hát ạ! Bà ơi, con hát cho bà nghe, la la la…”

Bé gái vừa nhảy chân sáo vừa hát véo von, bà lão nhìn cháu gái mình đầy trìu mến. 

Nhưng khi bà cụ nhìn thấy Lâm Cảnh đừng bên đó, sắc mặt bà lập tức thay đổi, đột nhiên kéo tay bé gái đẩy cô nhóc ra sau lưng mình.

Cũng không trách người ta phản ứng như vậy, dù sao Lâm Cảnh ăn mặc trông không giống người tốt, tóc thì che mắt, đeo khẩu trang kín nửa mặt, trang phục giống hệt mấy tên tội phạm làm chuyện khuất tất.

Lâm Cảnh nghĩ ngợi, cảm thấy không nên để lại ấn tượng xấu cho hàng xóm tương lai.

Anh vuốt tóc để lộ khuôn mặt, rồi giây tiếp theo hốc mắt Lâm Cảnh hơi đỏ lên, vẻ mặt cũng mang chút bi thương.

Ngoại hình chính là vũ khí tự nhiên dễ sử dụng nhất.

"Bà ơi, cháu là người thân của chú Chu Phương Minh, mới nghe tin chú ấy mất mấy hôm trước, không ngờ..." Nói đến đây, anh còn nghẹn ngào.

Quả nhiên, thấy bộ dạng này của thanh niên, thái độ bà cụ lập tức dịu xuống, vội vàng đến an ủi anh: “Người thân của Phương Minh à? Ôi, chúng ta thấy cậu ấy sống cô đơn một mình, còn tưởng cậu ấy...”

Vành mi Lâm Cảnh ướt đẫm, trong mắt như có nỗi buồn chân thành trào ra, “Chú Chu đi xa nhà lâu rồi, quan hệ với người lớn không tốt, cháu cũng không nói được gì, ai ngờ...”

Anh chưa nói xong, bà lão đã ôm ngực kêu lên: “Ôi, bà không có ý đó, tính tình Phương Minh thì thôi, chú cháu cũng kỳ quái, quan hệ với người nhà không tốt, chúng ta cũng hiểu.”

Đôi mắt đen láy long lanh của Lâm Cảnh nhìn bà lão, đáy mắt lộ ra vài phần cầu khẩn, anh nhỏ giọng hỏi dò, khéo léo hỏi thăm quá khứ của Chu Phương Minh.

“Chú ấy sống ở đây có tốt không ạ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play