Chương 5A
“Phương Minh ấy à, cậu ấy sống ở đây mười mấy năm rồi, ngày thường không thích ra ngoài cũng không thích nói chuyện, tuy hơi khó gần nhưng chúng ta đều biết cậu ấy là người tốt bụng.”
Đôi mắt bà cụ lộ ra vẻ hoài niệm, chậm rãi nói: “Mấy nhà hàng xóm ở trên dưới khu nhà này toàn người có tuổi rồi, con cái thì đi làm đều không ở bên cạnh, nơi này chỉ còn lại mấy ông bà già yếu chúng ta, ngày thường gặp chuyện gì khó khăn, Phương Minh đều đến giúp đỡ.”
“Lần trước cậu ấy còn giúp chúng ta đuổi đám người bán hàng đa cấp đến đây lừa đảo người già nữa đấy, người tốt như Phương Minh chỉ thấy tiếc quá tiếc, người tốt không sống lâu mà.”
“Ông Tiền trước còn nói phải giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, ai ngờ đâu, còn trẻ vậy mà đã ra đi đột ngột...”
Lâm Cảnh cũng lộ ra vẻ đau buồn, anh tiếp tục hỏi: “Chú Chu lâu như vậy rồi vẫn sống một mình sao?”
“Còn phải nói sao.”
Nhắc đến chuyện này, bà lão không nhịn được vỗ đùi, “Phương Minh ấy mà, bướng lắm! Bao nhiêu người chúng ta vun vén giới thiệu đối tượng cho cậu ấy mà người nhất định không chịu, hỏi lý do cũng không nói."
"Một thân một mình thui thủi trong nhà buồn tẻ biết bao, bà nói thật, một đời vẫn nên có người bầu bạn... À, cháu trai có đối tượng chưa, bà có đứa cháu gái trạc tuổi cháu, mắt to da trắng dáng người cao ráo, trông hai đứa hợp nhau lắm đó!”
“Không cần đâu bà ơi, cháu có đối tượng rồi.”
“Có rồi à? Vậy thôi, con bé nhà bà kén lắm, chỉ thích người đẹp trai thôi, bà thấy thanh niên như cháu đẹp trai nên...”
Lâm Cảnh cười nhẹ: “Không sao đâu bà, mà bà vừa nói gì ấy nhỉ, nhà chú ấy trước giờ không ai vào sao?”
Bà cụ gật đầu, nói: “Đúng vậy, chú cháu có thói quen sạch sẽ không thích người khác vào nhà. Lần trước tầng bảy bị rò nước xuống nhà cậu ấy, Phương Minh cũng không cho chúng ta vào giúp, một mình loay hoay mấy ngày mới dọn dẹp xong… Hây dà, cứng đầu thật đấy.”
“Lần này cậu ấy đột ngột qua đời, cũng là ông Tiền phát hiện đầu tiên. Ngày thứ sáu chú Chu của cháu về nhà, mấy ngày liền không ra ngoài, ông Tiền muốn nhờ cậu ấy thay bóng đèn, đến gõ cửa không thấy ai thưa, lúc mở cửa mới phát hiện cậu ấy gặp chuyện rồi.”
“Ôi, vì chuyện này, ông Tiền áy náy mấy ngày không ăn ngủ không yên lòng, khổ tâm lắm.”
Vừa nói, bà cụ lại bắt đầu thở dài, lải nhải kể chuyện thường ngày của Chu Phương Minh, cho đến khi bé gái kéo tay bà, giọng nói non nớt vang lên, "Bà nội ơi, con đói bụng." Thế là bà cụ mới dừng lại.
“Tuệ Tuệ đói bụng à? Được được được, chúng ta về nhà ngay.”
Bà lão xoa đầu bé gái, nói với Lâm Cảnh: “Nhìn bà này, nói chuyện với cháu lâu quá đã đến giờ cơm rồi, cháu trai sang nhà bà ăn cơm nhé?”
Lâm Cảnh lắc đầu, ngoan ngoãn từ chối: “Lần sau vậy bà ơi, cháu còn có việc ạ.”
Nói xong, anh còn vẫy tay với bé gái đang nhìn trộm mình: “Tuệ Tuệ, hẹn gặp lại lần sau nhé.”
Bé gái nghe anh nói lập tức xấu hổ, chạy ra núp sau lưng bà cụ.
“Được được được, người trẻ tuổi các cháu bận rộn quá...”
Bà cụ nói rồi dắt bé gái đi.
Lâm Cảnh đứng tại chỗ nhìn theo họ, đợi họ vào hành lang mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm tầng sáu.
Vẻ mặt Lâm Cảnh lạnh lùng, nỗi buồn trong mắt tan biến hết, biểu cảm đa dạng lúc nãy nói chuyện với bà cụ đã trở nên bình tĩnh không gợn sóng. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trên một lúc, cuối cùng không làm gì cả rồi rời đi.
Hai ngày còn lại, Lâm Cảnh đều ru rú trong phòng trọ, ngoài việc ông chủ nhà béo mập sốt ruột không đợi hết thời gian thuê nhà của anh đã vội vàng dẫn người đến xem phòng, không ai rảnh rang đi quấy rầy anh ta ăn ngủ cả.
Ngày nào anh cũng tốn rất nhiều thời gian để quan sát cống thoát nước dưới nhà, Lâm Cảnh thấy một vài người ẩn mình trong đám đông, có mùi vị rất đặc biệt.
Mùi vị của những người đó rất giống với mùi vị của con người "biến chất" do anh tác động, nhưng lại có chút khác biệt.
Nếu để anh phải miêu tả cụ thể, đại khái là cảm giác ngửi qua thì có thể ăn được, nhưng ăn vào miệng thì chắc chắn không nuốt nổi xuống cổ họng.
Lâm Cảnh phát hiện họ đang điều tra những sinh vật kỳ lạ trong khu vực này, đặc biệt là dưới cống thoát nước.
Họ có chút năng lực, quái vật bùn đen trong cống thoát nước ngoan ngoãn hơn nhiều vì hành động của họ, nó lẩn sâu hơn, đến nỗi miệng cống thoát nước mà nó từng dọn dẹp lại chất đầy rác rưởi tiếp.
Đến ngày thứ ba, anh vẫn chưa nhận được điện thoại của Quách Minh, nhưng lại nhận được tin nhắn của cô sinh viên từng mời anh làm người mẫu.
Cô bé rất lễ phép hỏi Lâm Cảnh là chiều mai có rảnh không, họ muốn mời anh đến làm người mẫu vẽ tranh trong ba tiếng.
Nhìn cô bé gửi một loạt biểu tượng cảm xúc mèo con dễ thương với vẻ mặt mong chờ, ngay cả cách nhắn tin của Lâm Cảnh cũng trở nên đáng yêu hơn.
Lâm Cảnh: [Không vấn đề gì, mai tôi rảnh.]
Thần Tài: [Tuyệt vời quá! Gâu gâu gâu! Cún con vui quá muốn nhảy múa luôn.JPG]
Thần Tài là tên mà Lâm Cảnh lưu cho cô bé, trả giá 600 tệ một giờ, không phải Thần Tài thì là gì?
Biểu tượng cảm xúc cô bé gửi lại khiến Lâm Cảnh bật cười.
Trên đó là một chú chó con mũm mĩm, nó vui vẻ đứng bằng hai chân sau ngắn ngủn xoay hai vòng trên sàn nhà, rồi "bịch" một tiếng ngã xuống, những lớp thịt mềm mại trên người nó còn rung rẩy vài cái.
Đáng yêu quá mức rồi.
Lâm Cảnh không nhịn được lưu lại biểu tượng cảm xúc đó, rồi mới tiếp tục nhắn tin.
Lâm Cảnh: [Tôi có cần chuẩn bị gì trước không?]
Cô bé trả lời ngay lập tức.
Thần Tài: [Anh chỉ cần đến là được!! Chúng em sẽ chuẩn bị hết mọi thứ cho anh!!!]
Lâm Cảnh: [...Mọi thứ?]
Thần Tài: [Là quần áo xinh đẹp, trang sức các kiểu đó ạ! Đảm bảo anh sẽ đẹp lung linh.]
Đẹp? Đẹp lung linh?
Lâm Cảnh cố nhịn cơn muốn chê bai, lại lẩm nhẩm trong lòng, niệm chú giá tiền trả 600 tệ một giờ, 600 tệ một giờ…
Lâm Cảnh: [Được, mai tôi sẽ đến đúng giờ, hai giờ chiều, cổng Tây trường mỹ thuật đúng không?]
Thần Tài: [Vui mừng xoa tay.JPG, vâng vâng, lúc đó bọn em sẽ ra đón anh.]
Lâm Cảnh: [OK.]
Chương 5B
Tuy họ nói không cần chuẩn bị gì, nhưng tối đó, Lâm Cảnh vẫn tắm rửa sạch sẽ, tiện thể chỉnh trang lại gương mặt mình.
Anh soi gương tỉa tót lại tóc rồi sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình, chỗ này hầu như không thấy dấu vết râu mọc, chẳng biết từ lúc nào cơ thể anh dường như bị ngừng lại, lông tóc và móng tay mọc rất chậm.
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình trong gương, làn da hoàn hảo tinh tế bóng loáng dưới ánh đèn ấm áp, cảm xúc láng mướt tựa như bạch ngọc, đôi mắt sáng ngời dưới hàng mi đen dài cong vút.
Đôi môi anh căng mềm như trái mọng, lại như một vệt son môi quyến rũ, chỉ cần lại gần một chút dường như có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, khiến chàng trai này trông đầy cám dỗ, như thể sinh ra để bị…
“Hừ!”
Lâm Cảnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đưa tay kéo tấm vải che mặt gương xuống, quay người rời đi.
Dáng vẻ này, thân thể kỳ quái này, luôn khiến anh cảm thấy mình bị thứ gì đó chọn trúng, được nuôi dưỡng một cách tỉ mỉ... Điều này khiến Lâm Cảnh cảm thấy phẫn nộ trong âm thầm như thể bị xúc phạm.
Một đêm ngủ không mộng mị.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa, Lâm Cảnh ngủ một giấc đầy đủ khiến tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều. Anh tùy tiện ăn hai chiếc bánh mì cho bữa trưa, ăn xong liền bắt đầu thay quần áo.
Hôm nay anh mặc trang phục thường ngày nhưng lịch sự hơn, áo sơ mi trắng và quần âu đen khiến Lâm Cảnh trông trẻ hơn vài tuổi. Trước khi ra khỏi nhà lại tùy ý vuốt tóc hai cái, dáng vẻ anh liền biến thành một học sinh tươi tắn tràn đầy sức sống.
Khi đi qua tầng trệt, anh còn thấy Kim Diễn và đồng đội của hắn ta, những người đã thay đổi thân phận hòa vào môi trường sống xung quanh, đang nói chuyện với người của tòa thị chính vây quanh cống thoát nước, nhưng Lâm Cảnh không hề thay đổi sắc mặt mà đi qua sau lưng họ.
Kim Diễn dường như cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng quay đầu lại, đồng đội của hắn ta nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, sao vậy?”
“Có gì đó không ổn ở đây.”
Kim Diễn cau mày, đôi mắt không ngừng quét qua đám đông xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra gì.
“Báo cho mọi người chú ý, có thể có dị chủng cấp cao ở đây.”
“Rõ!”
Trường mỹ thuật nằm trong làng đại học, là nơi Lâm Cảnh rất quen thuộc, khi anh đi qua khu phố mua sắm bên ngoài trường, không ít người quay đầu nhìn anh.
Có người tiến đến gần mình, Lâm Cảnh chỉ lạnh lùng liếc nhìn thôi là những người đó liền biết điều rời đi.
Đến địa điểm hẹn, anh nhìn đám đông lớn trước cổng trường, chậm rãi dừng bước.
Đám người đó vốn đang tụ tập trò chuyện vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy anh đến, họ liền im lặng.
Hai bên bắt đầu một cuộc đối chọi mắt "dài lâu".
Lâm Cảnh không chắc mình có nhận nhầm người hay không, dù sao thì chuyện đón người, có cần nhiều người đến chờ vậy không? Nhưng cô gái đứng đầu đám người đó trông có chút quen mắt.
Còn đám người kia thì chủ yếu là bị Lâm Cảnh làm kinh ngạc, bỗng một cô gái có biệt danh Đinh Đinh hét lên một tiếng chói tai rồi lao về phía Lâm Cảnh, hai tay ôm mặt mình ánh mắt tràn ngập si mê trước mặt anh, con ngươi như biến thành hình ngôi sao lấp lánh.
“Anh Lâm ời, hôm nay anh đẹp trai quá, còn đẹp hơn lần trước! Một vẻ đẹp tỏa sáng, ôi, nghĩ đến việc sắp được vẽ anh, em kích động quá!”
Các bạn học của cô cũng lao đến, thể hiện sự nhiệt tình lớn lao với anh.
“Đinh Đinh! Đây là người mẫu cậu tìm sao! Anh ấy tuyệt vời quá! Dáng người này, khí chất này, cậu đào đâu ra vậy?”
“Hít hà, bắt đầu thôi, mau bắt đầu thôi, tớ không đợi được nữa rồi!”
“...”
Lâm Cảnh còn chưa kịp nói gì đã bị đòn người bao vây dẫn đi vào trường, Đinh Đinh chính là người liên lạc với anh, luôn chiếm giữ chặt vị trí bên tay phải anh.
Đinh Đinh chỉ vào một cái hồ lớn giới thiệu với anh: “Đây là hồ Lục Nùng trong trường em, trong hồ có thiên nga đen, hai hôm trước vừa nở mấy con thiên nga con trông đáng yêu lắm, tiếc là hôm nay chúng ta không chuẩn bị vẽ ngoại cảnh.”
Đứng bên trái anh là một chàng trai gầy gò đẹp trai, gương mặt lẫn phục trang đều rất thời thượng, bây giờ đang cậu ta tay đang cầm một chai nước khoáng đưa cho anh, giọng nói mềm mại: “Anh đẹp trai, uống nước ạ.”
“Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi không khát. Trường các bạn đẹp quá, mấy tác phẩm điêu khắc kia là gì vậy?”
Lâm Cảnh nhíu mày nhìn những tác phẩm điêu khắc đặt trên bãi cỏ, nếu anh không nhìn nhầm, có mấy con chuột lớn xấu xí ghê tởm đang chạy quanh bóng của những tác phẩm điêu khắc đó.
"Đó là đồ án tốt nghiệp xuất sắc của các anh chị khóa trước, đặc biệt lắm đúng không?" Đinh Đinh như không nhìn thấy gì, còn giải thích cho anh.
Lâm Cảnh nhìn những tác phẩm điêu khắc khó hiểu nhưng có vẻ cao cấp, khó khăn khen một câu khách sáo: “Ừm, trông rất nghệ thuật.”
Đi qua khu điêu khắc, Lâm Cảnh vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, rồi không ngờ những đốm sáng trắng lại xuất hiện đúng lúc.
[Tên: Chuột mặt người.]
[Biệt danh: Thú cưng của phù thủy, quái vật nhỏ khoác da lông.]
[Độ ngon: 18 (không thể ăn được)]
[Cách ăn: Lột da chuột mặt người, bỏ đầu và nội tạng, nghiền nát phần còn lại bằng cối đá hoặc máy ép nước lấy huyết tương. Sau thêm chất nhầy của sên trắng, đun nhỏ lửa mười lăm phút, sẽ được khối đông đặc. Khối đông đặc có độ dai, nhưng hương vị tệ nát bét, bên trong luôn có những mảnh xương nhỏ li ti, mùi tanh cực kỳ nồng.]
[Ghi chú: Chuột mặt người là sinh vật phi tự nhiên được tạo ra bằng ma thuật hắc ám, vị vốn đã khó ăn còn lẫn mùi tanh hôi của ma thuật, ngươi…]
[không phải là ngươi muốn ăn đó chứ? Khoan đã, chúng có điểm tương đồng với ngươi, không khuyến khích ăn!]
[Nhấn mạnh: Chuột mặt người không khuyến khích ăn!!!]