Chương 3A
Phòng trọ của Lâm Cảnh không nằm trong khu buôn bán nhộn nhịp sầm uất, cũng chẳng ở gần khu dân cư đông đúc, mà nó ở một khu vực nghèo nàn trong thành phố, đi lại còn xa xôi hơn.
Thành phố có quá đông người, quá nhiều thứ kỳ lạ khiến anh ta không thích, tất nhiên đó chỉ là một trong những lý do nhỏ nhặt thôi.
Nguyên nhân quan trọng nhất là tiền thuê nhà trong thành phố quá cao, anh ta xót ruột không nỡ bỏ ra.
Chuyện nghèo đói, thật sự là gánh nặng không thể chịu đựng nổi trong cuộc đời mà.
Khi anh về đến dưới nhà trọ thì đã gần bốn giờ sáng, các ngôi nhà khu này khác xa so với các tòa nhà trung tâm thành phố, cả quy hoạch kiến trúc và cơ sở hạ tầng xung quanh đều lạc hậu rất nhiều so với những con phố phồn hoa hiện đại.
Hệ thống thoát nước cũ kỹ khiến nước mưa đọng lại và lênh láng trên con đường hẹp dưới nhà, chiều rộng con đường cũng chỉ đủ cho một chiếc xe hơi đi qua.
Trong nước còn lẫn đủ loại rác thải, đủ thứ hổ lốn như lá cây, túi ni lông, thức ăn thừa, xác động vật chết và cả bao cao su đã qua sử dụng.
Lâm Cảnh cẩn thận bước qua đống rác thải rồi liếc nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là cống thoát nước bên kia đã bị tắc, không khí thóang xộc mùi tanh hôi sau khi rác thải lên men.
Nếu con người chịu khó quan sát, họ sẽ phát hiện ra rằng cống thoát nước bẩn thỉu thực ra là một nơi cực kỳ phồn thịnh và sống động lắm, Lâm Cảnh từng thấy những con đom đóm nhỏ xíu nhấp nháy huỳnh quang từ bên trong.
Chúng có vô số đôi cánh trong suốt phát sáng rung rinh và cả những sinh vật vừa giống nấm kim châm lại vừa giống hải quỳ mọc ra ở miệng cống, nó vươn ra những xúc tu mềm mại đong đưa chờn vờn.
Chúng lấy rác thải của con người làm thức ăn, bất kể là gỗ khó phân hủy, túi nhựa, chai lọ thủy tinh, đồ kim loại nhỏ xíu, hay thức ăn thừa dễ thối rữa và xác động vật... Bao gồm cả những thứ không giới hạn thuộc về con người, phần lớn là trẻ sơ sinh, các sinh vật huyễn hoặc đó đều có thể nuốt chửng.
Lâm Cảnh từng nhìn thấy xác trẻ sơ sinh còn nguyên túi ối bào thai nhau thai trương phềnh ở dưới miệng cống.
Những con hải quỳ đáng yêu lay động dồi dào sức sống đang mọc ra từ cái miệng đỏ tươi của đứa trẻ, dần dà mục rữa như được ủ thành phân xanh, rồi trở thành loại thổ nhưỡng giàu dinh dưỡng nhất.
Hiện giờ Lâm Cảnh không có hứng thú ngó nghiêng, anh lười đi tìm xem trong cống thoát nước mắc đầy rác thải có những thứ nên tồn tại hay không, chàng trai nhanh chóng bước qua con đường, bước dưới mái hiên đi vào nhà.
Phòng trọ của anh ở trong một ngôi nhà tự xây, nhà này tổng cộng có bốn tầng, hai tầng trên được chủ nhà cho thuê, tầng hai do chủ nhà ở, tầng dưới cùng được cải tạo thành một quán ăn nhanh, bán cơm chiên, mì xào, phở xào mì tôm giá rẻ.
Khói dầu bếp núc năm này qua năm khác đã hun tầng dưới cùng thành màu vàng đen két xỉn, ngay cả sàn nhà cũng đọng một lớp dầu mỡ không thể lau sạch đi hết, nói chung là hoàn cảnh chỗ này cực kỳ bẩn thỉu.
Lâm Cảnh mỗi lần đi qua đây đều cảm thấy việc quán ăn này có thể tồn tại được chính là một kỳ tích.
Anh nhanh chóng vòng qua đồ đạc của quán ăn nhanh rồi đi lên cầu thang, hai tầng dưới đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng ngáy mơ hồ.
Tầng ba có tiếng nam nữ trêu đùa, tiếng cười duyên ngọt ngấy của phụ nữ và tiếng r*n rỉ tê tái mơ hồ quấn quyện.
Tầng bốn yên tĩnh hơn nhiều, phòng trọ của Lâm Cảnh là ô ngoài cùng bên trái, anh ta mở cửa phòng và bước vào trong.
Căn phòng không lớn, đây vốn là một phòng đơn nhưng bị chia làm hai phần, một nửa là bếp một nửa là phòng ngủ, là loại phòng trọ đơn không khép kín, chỉ có nhà vệ sinh công cộng bên ngoài dùng chung.
Dù sao anh cũng ngủ ngày cày đêm, nhà vệ sinh công cộng cũng có thể chấp nhận được.
Căn phòng rất ngăn nắp, hoặc có thể nói là ngăn nắp quá mức, hầu hết đồ đạc đều được đựng trong thùng đựng đồ.
Bên ngoài phòng chỉ bày những vật dụng hàng ngày cần thiết, không còn đồ đạc linh tinh nào khác.
Đây là kinh nghiệm mà Lâm Cảnh rút ra sau rất nhiều lần chuyển nhà, không mua đồ đạc không cần thiết.
Nếu cần chuyển nhà, chỉ cần buộc các thùng đựng đồ lại và mang đi, rất nhanh chóng và tiện lợi, không cần anh phải cặm cụi thu dọn nhiều.
“Phù! Cuối cùng cũng về rồi.”
Lâm Cảnh nhét hết số bánh bao trong tay vào tủ lạnh, anh cởi áo khoác và nằm xuống giường.
Chiếc nệm mềm mại nâng đỡ cả người anh, giúp cơ thể thả lỏng và thư giãn.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi hai mươi phút rồi như nhớ ra điều gì đó, Lâm Cảnh đột nhiên ngồi bật dậy, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đống rác thải ở miệng cống ven đường ngày càng nhiều, dồn thành một ngọn núi rác nhỏ ở chỗ nước chảy vào. Nhưng sau vài phút khi Lâm Cảnh quan sát liên tục, đống rác đó đột nhiên biến thành một đống chất nhầy màu đen dính nhớp, bị dòng nước cuốn trôi.
“Thứ bên dưới ngày càng lớn.”
Lâm Cảnh xem xong cảnh tượng kỳ lạ bên dưới, thấp giọng nói một câu, anh ta kéo rèm cửa sổ lại và đi vào bếp.
Đồ đạc trong bếp hơi nhiều, trên sàn nhà có một giá để đồ, trên đó có chút rau xanh, cà chua và khoai tây, trên bệ bếp có vài cái nồi, một cái giá inox, trên giá bày gọn gàng một bộ đồ ăn màu xanh lơ.
Lâm Cảnh đứng ngây người trước bệ bếp một lát, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, lại lấy bánh bao trong tủ lạnh ra, tay gỡ thớt xuống trực tiếp cầm dao cắt mấy cái bánh bao thành lát mỏng, rồi đập hai quả trứng gà vào bát đánh tan.
Sau đó, anh lấy một cái chảo đáy bằng đặt lên bệ bếp, bật bếp đun nóng, đổ một chút dầu vào chảo, thả những lát bánh bao nhúng trứng bỏ vào chiên vàng đều hai mặt rồi vớt ra đĩa.
Lâm Cảnh dùng đũa gắp một miếng bánh bao chiên thổi phù phù mấy cái rồi nhét vào miệng, thanh niên ngồi xổm xuống mở tủ dưới, lấy ra một cái hũ đồ chua màu nâu sẫm, mở nắp ra rồi thò tay vào.
Bàn tay anh sờ soạng một lát trong hũ, động tác rất nhanh rồi túm lấy một thứ đang vặn vẹo.
Thứ đó có hình thuôn dài, thân mình màu bạc trắng bán trong suốt, tổng thể dài hơn bàn tay Lâm Cảnh một chút, nửa thân dưới giống đuôi cá có vây đuôi dài thướt tha, còn nửa thân trên là một cái đầu bị ép mạnh biến dạng, cái miệng đầy răng nhọn và đôi mắt đen láy như hạt châu đều nằm trên cùng một mặt phẳng.
Nó rít lên khe khẽ trong tay Lâm Cảnh, nhưng anh nhanh chóng lấy một con dao nhọn trên giá cắt lìa đầu nó khỏi thân mình.
Đầu cá rơi bộp vào bồn rửa, sức sống mãnh liệt khiến nó vẫn há miệng đớp sau khi lìa khỏi thân, nhưng Lâm Cảnh không thèm nhìn cái đầu chỏng chơ đó thêm lần nào cả.
Chương 3B
Động tác của Lâm Cảnh rất nhanh nhẹn và thuần thục xử lý nửa thân dưới của sinh vật kỳ dị này, mũi dao rạch một đường trên bụng mềm mại của nó, rồi anh ta thò ngón tay vào vết rạch, nắm lấy lớp da ngoài cùng kéo mạnh, một lớp da hoàn chỉnh bong ra kèm theo chiếc vây đuôi xinh đẹp.
Sinh vật này không có nhiều nội tạng, Lâm Cảnh chỉ thò tay vào vết cắt ở cổ sờ soạng một chút, rồi kéo ra một ống thịt màu hồng nhạt, đó là ống tiêu hóa của nó, làm tới đây sinh vật này đã được anh ta sơ chế xong.
Lâm Cảnh đặt miếng thịt màu bạc trắng trong mềm mại lên thớt, dao xoay một vòng trong tay anh, lưỡi dao sắc lẹm nhanh chóng cắt miếng thịt thành lát mỏng, thịt thậm chí không có xương dăm.
Một mùi hương kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong bếp, những sinh vật trong cống thoát nước hoặc trên tường bắt đầu rục rịch.
Lâm Cảnh cũng phải tăng nhanh tốc độ, anh thậm chí không thèm bày thịt ra đĩa, mà ăn trực tiếp trên thớt thái.
Kẹp những lát thịt trong suốt vào hai miếng bánh bao chiên làm thành một chiếc sandwich đơn giản rồi ăn ngay, bánh bao chiên giòn thơm, thịt bên trong giòn sần sật, sau khi nuốt vào bụng anh thì hơi ấm lan ra.
Chưa đầy hai phút, anh đã ăn sạch bánh bao chiên cùng với những miếng thịt kỳ lạ trên thớt.
Lâm Cảnh ợ một tiếng nho nhỏ, tựa lưng vào bệ bếp nheo mắt, cảm giác thỏa mãn trong não khiến cả người anh uể oải, khóe miệng thanh niên hơi cong lên, đôi môi đầy đặn bóng mềm như thoa son dưới ánh đèn mờ ảo, quyến rũ chết người.
Một lúc lâu sau, anh mới thoát khỏi cảm giác thỏa mãn kỳ diệu đó, bắt đầu rửa dọn đống bừa bộn trong bồn rửa.
Đầu và da của sinh vật kỳ lạ bị loại bỏ trong thời gian ngắn đã teo lại thành những mảnh khô khốc, Lâm Cảnh mở vòi nước, dòng nước xối vào chúng liền nhanh chóng vỡ vụn rồi tan vào nước, bị cuốn sạch vào rốn thoát nước.
Từ cống thoát nước phát ra một tiếng "ục ục" nặng nề, như thể dòng nước đó không chảy vào một đường ống dài, mà chảy vào một cái dạ dày rỗng.
Tay Lâm Cảnh khựng lại, sau khi đóng vòi nước, anh cúi xuống nhìn vào rốn thoát nước trong bồn rửa, bên trong tối đen không nhìn thấy gì.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, anh vẫn lấy một cái túi ni lông, vo tròn lại rồi bịt kín miệng cống.
“Phải nhanh chóng chuyển nhà thôi.”
Dù sao hiện tại ăn no cũng không buồn ngủ, Lâm Cảnh đơn giản liền bắt đầu thu dọn.
Đồ dùng bình thường thì dễ nói, chủ yếu là bộ phận đồ ăn "kì dị" của anh không dễ xử lý lắm.
Mấy năm trước, khi Lâm Cảnh làm bảo vệ ở một nhà kho của nhà máy, vì môi trường quá thoải mái, anh đã ở lại đó một thời gian khá dài, thu hút tới một đống sinh vật loạn xà ngầu.
Trong một lần tình cờ, một sinh vật mềm nhũn (thực ra là vì hình dáng của nó mà anh không dám nhìn kỹ) chui vào bát của Lâm Cảnh và bị anh vô tình cắn một miếng.
Anh ngạc nhiên phát hiện ra những sinh vật đó hóa ra có thể ăn được, hơn nữa còn có thể lấp đầy bụng mình.
Vì thế, anh liền có ý thức nuôi một ít thứ gì đó "dễ nuôi", "dễ xử lý" và "hương vị không tồi".
Đồ vật anh vừa ăn chính là một trong số đó, anh còn đặt cho sinh vật này một cái tên, gọi là Cá đầu bẹp đuôi bạc.
Loại cá này là một sinh vật mà anh phát hiện ra sau khi đến đây, chúng kết đàn và thích bơi lượn lờ trong rừng cây vào ban đêm.
Chiếc vây đuôi dài thướt tha trong không khí, một khi chúng tụ tập lại với nhau trông như một tấm lụa trắng lớn mỏng, thứ đó dễ dàng tan biến vào sương sớm dày đặc.
Khi nuôi thứ này, anh thường đặt Cá đầu bẹp đuôi bạc vào hũ đồ chua, tuy rằng chúng có hình dáng hơi giống cá nhưng thực ra chúng rất sợ nước, một vòng nước ở ngoài cùng hũ đồ chua có thể ngăn cản chúng trốn thoát.
Nhưng hũ đồ chua không dễ di chuyển, nhỡ trên đường bị vỡ thì sao...
Để bảo quản thứ này tốt hơn, Lâm Cảnh tìm kiếm dụng cụ trong phòng nửa ngày, đột nhiên anh ta nhìn thấy bình nước lớn được tặng kèm khi mua đồ, anh mới chợt lóe lên ý tưởng.
Thanh niên dùng túi ni lông màu đỏ đựng hết số cá đầu bẹp đuôi bạc còn sống chưa ăn hết vào, sau đó buộc chặt miệng túi, nhét vào bình nước lớn, cuối cùng đổ thêm nước vào bình, một chiếc lồng vận chuyển đơn giản và tiện lợi đã hoàn thành.
Lâm Cảnh cầm bình nước lắc lắc, xác nhận là kín mít không bị rò rỉ, liền nhét vào hộp đựng đồ.
Sau một hồi lăn lộn, bầu trời bên ngoài đã bảng lảng sáng màu bụng cá trắng, anh mới rửa mặt qua loa rồi nằm xuống giường.
Không biết có phải do bị kích thích bởi "tiền từ trên trời rơi xuống" hay không, đầu óc Lâm Cảnh vẫn luôn rất tỉnh táo, dù cả đêm không ngủ anh cũng không buồn ngủ.
Anh luôn cảm thấy bản di chúc thừa kế này có chỗ nào đó bị anh xem nhẹ, nhưng lại không có dự cảm xấu nào...
Không biết bao lâu sau, suy nghĩ của anh mới dần dần tan rã, như đang rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Nhưng ngay trước khi Lâm Cảnh sắp chìm vào giấc mơ đẹp, trong đôi mắt đen láy của anh đột nhiên xuất hiện một vài đốm sáng màu trắng không ngừng biến hóa.
Lâm Cảnh đột nhiên mở mắt nhìn, những đốm sáng trắng vẫn còn đó, chúng dường như chỉ tồn tại trong võng mạc của anh.
Sau khi nhấp nháy vài giây, những đốm sáng trắng bay đến hộp đựng đồ mà anh vừa bỏ cá đầu bẹp đuôi bạc vào, hợp thành một mũi tên và vài dòng chữ.
“Hửm?”
Lâm Cảnh ngồi dậy khỏi giường dùng ánh mắt tò mò kỳ lạ nhìn theo, nhưng khi nhìn rõ nội dung hiển thị trên đó, anh lập tức im lặng.
[Tên: Cá đầu bẹp đuôi bạc.]
[Biệt danh: Lụa trắng ác mộng, vũ nữ trên không.]
[Độ ngon: 42 (miễn cưỡng ăn được)]
[Cách ăn: Hãy loại bỏ đầu và da không có dinh dưỡng, cắt miếng thịt sống, ăn kèm mứt quả la hét, độ ngon có thể đạt đến 63 (không thể bỏ lỡ)!]
[Ngoài ra, vây đuôi của cá đầu bẹp đuôi bạc mang độc tố gây ảo giác, vì vậy được những người thích kích thích ưa chuộng, nếu thích vị kích thích thì đừng bỏ lỡ nhé!]
[Ghi chú: Cá đầu bẹp đuôi bạc sống theo đàn, ăn thịt vì đặc tính không kén ăn, chúng trở thành "người vệ sinh bàn ăn" rất ưu tú! Những người bạn nhỏ này làm việc chăm chỉ này chỉ có thịt, còn đầu to và da thì không ăn được...]
[Chắc không ai ăn chúng đâu nhỉ? Hả? Ăn rồi á!? Ặc, vậy mà có người ăn cả người vệ sinh chuyên quét rác! Thật là đáng sợ mà!!!]
Lâm Cảnh: “...”
Thật, là, đáng, sợ, mà???
Là có ý gì?
Đây là mỉa mai anh ta đúng không?
Chắc chắn là mỉa mai rồi!