Chương 02
Chuyện này thật sự... không ổn chút nào.
Hương vị của Hứa Hào thay đổi, đồng nghĩa với việc Lâm Cảnh cần phải đổi việc làm khác nữa rồi.
Nghĩ đến cảnh lại phải tìm việc làm mới, Lâm Cảnh không khỏi r*n rỉ một tiếng đầy đau khổ trong lòng.
Vì không biết từ khi nào, Lâm Cảnh đột nhiên phát hiện ra rằng, sau khi anh ta ở một chỗ quá lâu, xung quanh anh luôn xuất hiện những sinh vật ghê tởm mà người khác không thể nhìn thấy.
Ví dụ như trong bồn rửa tay bắt đầu xuất hiện những cục keo trong suốt màu trắng, nhìn thì giống như bong bóng nước nhưng bên trong là đám nội tạng màu xám nhạt cuộn tròn lại, như vô số con giun ngoằn ngoèo nhung nhúc.
Trên mặt đất cũng xuất hiện những vệt nước bất thường, luôn bám theo anh như hình với bóng.
Quan trọng hơn là, không chỉ cảnh vật xung quanh anh ta thay đổi, ngay cả con người xung quanh cũng biến đổi theo.
Và vấn đề đầu tiên khi con người xung quanh anh bắt đầu biến đổi chính là, họ có hương vị khác lạ.
Cơ thể họ dường như bị tác động và phản ứng hóa học kỳ lạ do chính anh gây ra, từ bên trong cơ thể bắt đầu có những biến đổi vô hình.
Máu thịt trong cơ thể họ dần dần biến thành những thứ khác và những thứ đó thì lại có sức hấp dẫn như thức ăn đối với anh.
Lâm Cảnh không muốn một ngày tỉnh dậy thấy mình ngồi trước bàn ăn, trên đĩa là một cái đầu người dữ tợn, còn trong nồi bên cạnh là một cái bắp đùi người béo núc thịt đang hầm…
Anh không hứng thú với thịt người, cũng không muốn phải vào tù bóc lịch, thôi vì sự an toàn của những người xung quanh và của chính mình, Lâm Cảnh luôn phải thường xuyên đổi việc làm.
Lâm Cảnh cảm thấy chính mình thật oan uổng.
Cuộc đời anh từ nhỏ đến lớn cũng không khác gì người thường, điều duy nhất khác biệt có lẽ là việc bố mẹ anh tự sát khi anh ta học cấp ba.
Nhưng chuyện đó cũng không phải hiếm gặp, dù ai gặp phải chuyện dốc hết gia sản đầu tư cổ phiếu, rồi trong một đêm mất trắng tài sản còn gánh nợ thêm mấy trăm triệu cũng khó mà chấp nhận được.
Tự sát cũng là điều dễ hiểu, nhưng tại sao chỉ mình anh lại trở thành nguồn gốc của những chuyện kỳ dị này?
“Ây dà...”
Lâm Cảnh giờ chẳng còn tâm trạng để ý đến Hứa Hào có vị "thơm ngon" nữa, anh lo lắng cho cái ví của mình hơn.
Một công việc chính thức có tính ổn định và lương cao, đương nhiên sẽ không bao giờ thuê một người lúc nào cũng bịt kín mít như người bệnh truyền nhiễm như anh ta cả.
Lâm Cảnh cũng không có tài cán gì đặc biệt, chỉ có thể luân chuyển làm việc thời vụ, lại còn thường xuyên phải chuyển nhà trốn chạy, nên chẳng tích lũy được đồng nào...
Khoan đã, có di chúc!
Anh vừa được thừa kế một khối tài sản!
Mắt Lâm Cảnh sáng lên, trong tài sản còn có một căn nhà hai phòng!
Trời không tuyệt đường người, tâm trạng anh lập tức tốt lên, anh cảm thấy mình có thể lên kế hoạch thật tốt.
“Này, anh bạn.”
Tay Lâm Cảnh hơi động, không chỉ tránh được bàn tay to đầy dầu mỡ của Hứa Hào, còn khéo léo đẩy gã ra xa hai bước.
Mái tóc trên trán anh hơi xõa xuống, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia giảo hoạt, giọng nói nhẹ nhàng:
“Xin anh tránh xa tôi ra một chút, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa đâu.”
Hơn hai giờ rưỡi sáng, quán ăn khuya Tinh Tinh ở phố sinh viên làng đại học thành phố A chuẩn bị đóng cửa.
Con phố này thuộc quản lý của khu dân cư làng đại học, chợ đêm chỉ được phép hoạt động đến ba giờ sáng, nên từ hai giờ rưỡi đã có thể bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị dọn dẹp nghỉ bán đóng cửa hàng.
Trước khi tan làm, Lâm Cảnh đến tìm ông chủ của mình, ông chủ của anh tên Trương Hùng, một người đàn ông cũng như tên, mặt mũi dữ tợn dáng vóc cao to như gấu nhưng lại là một người chồng nghe lời vợ đúng nghĩa.
Quán ăn khuya Tinh Tinh được đặt tên theo vợ hắn, Văn Tinh Tinh.
Nghe Lâm Cảnh nói muốn nghỉ việc, Trương Hùng chỉ ngậm điếu thuốc im lặng một lúc, rồi mới hỏi: “Sau này cậu không đến làm nữa à? Nói xem, có ai bắt nạt cậu không?”
“Nói tôi nghe xem, tôi xem ai to gan vậy.”
Lâm Cảnh chỉ cười, trả lời: “Không có, em định đổi công việc, không thể làm mãi việc này được.”
Trương Hùng rõ ràng không tin, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thật sự không bị ai bắt nạt?”
"Thật sự không có." Lâm Cảnh giơ bốn ngón tay lên thề.
“Vậy được.”
Trương Hùng không vòng vo, quay đầu gọi vào trong: “Tinh Tinh ơi, vợ lấy ít tiền ra đây, Lâm Cảnh muốn nghỉ làm.”
Chưa đầy hai phút sau, một người phụ nữ nhỏ nhắn bước ra, dáng người chỉ bằng một nửa Trương Hùng, mặt mày hiền hòa. Vừa thấy Lâm Cảnh thì cô ấy đã cười, vẻ mặt rất dịu dàng.
“Tiểu Cảnh à, sao lại đi? Trương Hùng đối xử không tốt với em à? Em nói với chị, chị giúp em xử lý ổng ngay.”
Lâm Cảnh đành phải giải thích lại lý do: “Không có đâu chị, anh Hùng đối xử với em tốt lắm, chỉ là em định đổi công việc thôi.”
“Vậy thì tốt. Đây là chút lòng thành của chúng ta, em cầm lấy. Hôm nay chị còn làm ít bánh bao, cũng gói mấy cái cho em mang về ăn.”
Văn Tinh Tinh đưa cho anh ta một xấp tiền, dày cỡ hai ba nghìn đồng.
Lâm Cảnh cũng không khách sáo nhận lấy luôn, gọi mấy tiếng chị dâu ngọt ngào khiến Văn Tinh Tinh vui vẻ.
Hai người đứng bên cạnh nói chuyện vui vẻ như chị gái và em trai, tự dưng khiến Trương Hùng không thể chịu nổi nữa.
Chương 2B
Hắn ta giật lấy túi bánh bao trong tay Văn Tinh Tinh nhét vào lòng Lâm Cảnh, tiện đà đẩy anh ra ngoài cửa: “Được rồi, đã muộn thế này thì để Tiểu Cảnh về chứ, người sau này còn đến mà, lần sau lại trò chuyện nhé.”
Lâm Cảnh "dạ" một tiếng, còn muốn nói gì đó nhưng Trương Hùng trừng mắt nhìn mình, anh liền ngậm miệng không nói nữa.
“Tạm biệt, sau này thường xuyên đến chơi nhé.”
Trương Hùng nắm tay Văn Tinh Tinh, đứng ở cửa vẫy tay chào anh ta.
Lâm Cảnh: “Tạm biệt anh chị.”
Cả con phố này đều là quán ăn khuya, dù phần lớn cửa hàng đã đóng cửa, nhưng trong không khí vẫn nồng nặc mùi thịt nướng các thứ.
Lâm Cảnh cầm bánh bao chậm rãi đi dọc con phố, mùi hương trong không khí khơi dậy cơn thèm ăn của anh.
Thanh niên này không chắc do mình đơn thuần đói bụng, hay là do hôm nay anh ngửi thấy mùi hương trên người Hứa Hào, thứ đó khơi dậy cơn thèm ăn "khác lạ" của anh.
Lâm Cảnh thò tay vào túi, lấy một chiếc bánh bao ra gặm, đến khi anh ta ăn hết ba chiếc, phát hiện dạ dày đã no căng nhưng não bộ vẫn thúc giục anh ăn nữa đi, anh ta mới xác định mình đang "đói cồn cào" theo một cách khác hẳn.
“Thật phiền phức.”
Lâm Cảnh nhíu mày lẩm bẩm một tiếng, bước chân đi nhanh hơn về nhà.
Đi qua khu phố sinh viên, ngay phía sau là một khu chợ trời nhỏ, chỗ này nằm cạnh trường mỹ thuật thành phố A, mang đậm hơi thở nghệ thuật kiến trúc và trang trí bên trong đều rất đặc biệt.
Những bức bích họa rực rỡ sắc màu, những tác phẩm điêu khắc với tư thế khác nhau, những cây xanh được cắt tỉa thành hình thù kỳ lạ, biến nơi đây thành một cảnh quan độc lạ riêng biệt của thành phố A.
Ban ngày, nơi này không chỉ náo nhiệt vì sinh viên từ các trường đại học xung quanh, mà còn là địa điểm ghé thăm chụp ảnh của khách du lịch đến thành phố A.
Nhưng bây giờ đã ba giờ sáng, người thì đã về hết, chỉ còn vài cửa hàng thưa thớt vẫn sáng đèn.
Khi Lâm Cảnh đi xuyên qua đường phố khu thương mại, anh gặp một đôi tình nhân trẻ đang âu yếm dưới tác phẩm chạm khắc hình đôi cá màu xanh lam đang vờn quanh và chạm mỏ.
Anh ta vốn không định xen vào nhưng lúc khi đi ngang qua tác phẩm điêu khắc, Lâm Cảnh vô tình nhìn thấy cả đám bóng dáng nhỏ bé lông lá di chuyển ở mặt sau của con cá đang chạm mỏ nhau.
Những chiếc răng nanh nhọn trắng như tuyết lóe sáng và tiếng cười rúc rích chói tai…
Anh đi thêm vài bước, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được lòng tốt, chân dừng bước.
[Coi như các người may mắn.]
Lâm Cảnh nhíu chặt mày, anh hơi bực bội quay đầu lại, nói với đôi tình nhân kia: “Hai người học trường nào? Muộn thế này còn chưa đi về à?”
Tiếng nói đột ngột của anh khiến đôi tình nhân đang ôm nhau say đắm giật mình, chàng trai vội vàng ôm chặt bạn gái, nhìn về phía anh ta.
“Anh là ai?”
Bên cạnh họ có một chiếc đèn đường hình con sứa, ánh sáng không nhợt nhạt, chỉ chiếu ra một vũng màu xanh lam nhỏ nhưng màu sắc rất đẹp.
Chàng trai trừng mắt đánh giá Lâm Cảnh, dù người này che chắn rất kỹ, nhưng hắn ta vẫn nhận ra Lâm Cảnh không phải người quen qua cách ăn mặc và vóc dáng.
Người lạ rảnh háng thích xen vào chuyện người khác!
Ý nghĩ này khiến chàng trai càng thêm tức giận, lại thêm bạn gái ở bên cạnh, hắn ta không thể kìm nén được tâm trạng muốn thể hiện sự "sĩ gái" của mình.
Hắn ta lập tức quát lên với Lâm Cảnh: “Tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác, nhìn cái bộ dạng ốm yếu của anh kìa, lo cho bản thân mình đi.”
Lâm Cảnh: "…"
Anh thật sự không biết nên nói gì nữa, chưa từng thấy ai ngu như vậy mà.
Nhưng bạn gái của hắn ta nhát gan hơn, cũng cẩn thận hơn.
Cô ấy có lẽ cảm thấy đêm khuya tranh cãi với người lạ không phải là lựa chọn tốt, liền kéo áo bạn trai nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mình đi thôi anh, muộn rồi.”
“Tiểu Tuệ em đừng sợ, anh nhất định sẽ đưa em về an toàn, thằng này chỉ là ghen tị thôi, em xem anh đây, anh sẽ dạy cho nó một bài học.”
Lâm Cảnh cũng nổi nóng rồi.
Anh giơ tay bực bội vuốt hết tóc mái ra sau, để lộ khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp không bị khẩu trang che khuất.
Ánh đèn đường hình con sứa phủ lên người anh ta một lớp ánh sáng xanh lam nhạt, những xúc tu sứa nhẹ nhàng lay động trên đầu Lâm Cảnh, trong đêm vắng mang đến một bầu không khí quỷ dị khó tả.
Cô gái bên kia đầu tiên là kinh ngạc thốt lên, còn chàng trai thì chết lặng tại chỗ.
Lâm Cảnh cong mắt cười, hàng mi dài chớp chớp vẻ mặt ôn hòa, nhưng lời nói thốt ra trên môi lại lạnh lẽo thấu xương.
“Các bé ngoan, tối muộn không về nhà sẽ bị ngoạm đi vào hố đen đấy, rồi chết… Đã bao giờ thấy chuột xám đen chưa? Chuột sẽ ăn thịt đấy, không, chưa chắc đã là chuột…”
“Mẹ kiếp, mày đang nói cái gì vậy?! Mày bị tâm thần à?”
Không biết là do sợ hãi hay vì lý do gì khác, chàng trai kia đột nhiên nổi giận, hắn ta hét lên với Lâm Cảnh một câu rồi kéo tay bạn gái vội vã bỏ chạy, trông như thể có ma quỷ đuổi theo phía sau.
Được rồi.
Làm việc tốt mà không nhận được một lời cảm ơn, Lâm Cảnh lại tiếp tục bước trên con đường về nhà, cơn thèm ăn trong cơ thể vẫn chưa tan, lúc này anh ta chẳng khác nào một thùng thuốc súng sắp nổ.
Anh ta vừa đi vừa dùng chân đá những con chuột lớn từ những góc tối kỳ lạ lao ra, bàn chân nhẹ tênh sút chúng văng trở về bóng đen do bức tường đổ bóng xuống mặt đất tạo thành, Lâm Cảnh cứ lững thững đi trong tiếng cười khúc khích và tiếng sột soạt vang vọng trên con phố vắng người…