BÙM.
Chậu bạc đựng đầy nước bị hất đổ, Tang Niệm cắm đầu chạy ra ngoài: “Hiện tại Tạ Trầm Chu đang ở đâu?”
Xuân Nhi sững sờ trong giây lát, cầm lược đuổi theo: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Ta làm sao à?
Ta sắp chết đến nơi rồi.
Tang Niệm hận không thể hủy diệt thế giới, gào lên: “Tại sao ca ca ta lại đánh Tạ Trầm Chu?”
“Hắn chỉ là một tên nô lệ bỏ trốn, tiểu thư ngài để ý đến hắn đã là phúc đức tám đời của hắn rồi. Thế mà hắn còn dám bày cái vẻ mặt chán ghét với ngài, chẳng lẽ không đáng bị đánh sao?”
Xuân Nhi tức giận nói: “Huống hồ, tối qua ngài bị hắn giày vò đến mức này, chỉ cần nghĩ cũng biết hắn cố ý trả thù. Đương nhiên phải dạy cho hắn một bài học.”
Tang Niệm bỗng khựng lại, bước chân cũng dừng: “...Thật ra chuyện này không hẳn là lỗi của hắn.”
“Tiểu thư đừng tìm lý do cho hắn nữa.” Xuân Nhi nói: “Trong lòng bọn ta đều hiểu rõ.”
Tang Niệm: “...”
Không, các ngươi không hiểu gì hết!!!
---
Thàng 5 đầu hạ, khoảng thời gian gió dịu dàng nhất trong năm.
Gió mềm mại như tơ lụa, nhẹ nhàng phất qua cành hoa, làm rơi xuống mấy cánh hoa lê.
Tang Uẩn Linh rất thích hoa lê, nên Tang thành chủ đã trồng cả một vườn lê, đều là chủng loại quý hiếm, giống tốt khó tìm. Lúc này, toàn bộ cây lê đều đã nở hoa, cành nào cũng trắng muốt tựa tuyết phủ.
Vài giọt máu đỏ tươi vương trên những bông hoa, nhỏ thành từng vệt như nước mắt đỏ son giữa nền trắng muốt.
Mặt trời tạm thời bị mây dày che khuất, ánh sáng trở nên u ám, mọi thứ chìm trong gam màu lạnh lẽo.
Duy chỉ có một người là nổi bật, khoác trên mình sắc đỏ chói mắt.
Tạ Trầm Chu bị trói hai tay, treo lơ lửng trên cây liễu. Sợi dây thừng thô cứng siết chặt vào da thịt, trên người chi chít dấu roi, chiếc áo mỏng đã rách bươm tả tơi, máu từ những vết thương không ngừng rỉ ra thành từng giọt.
“Dám làm bẩn những bông hoa mà tiểu thư thích nhất ư?” Một tên thị vệ đang hành hình quát lên, tiếng roi xé gió vang lên đanh thép, chát chúa.
Tang Niệm vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh này, tim nàng như nhảy lên tận cổ họng. Nàng hét lớn: “Dừng tay!”
Nghe tiếng nàng, đám thị vệ vội vàng dừng lại, cúi đầu hành lễ cung kính.
Tang Niệm thở dốc, từng câu từng chữ đều đứt quãng: “Thả… thả hắn xuống.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ nói: “Nhưng đây là lệnh của thành chủ…”
“Ta nói.” Tang Niệm gằn giọng: “Thả hắn xuống!”
Không ai dám làm trái ý nàng, đám thị vệ lóng ngóng cởi trói, cuối cùng cũng thả Tạ Trầm Chu xuống.
Tạ Trầm Chu ngã mạnh xuống đất, lập tức phun ra hai ngụm máu tươi.
Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, vài sợi tóc đen bết mồ hôi và máu dính vào hai bên mặt, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh, không một tia sáng, bình tĩnh đến đáng sợ.
Ánh mắt giao nhau, trái tim Tang Niệm bất giác đập loạn xạ.
Nàng không kịp suy nghĩ thêm, vội vàng bước tới định kiểm tra vết thương cho hắn, nhưng Xuân Nhi đã nắm lấy tay nàng, khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng qua đó, cẩn thận tổn hại đến mắt của ngài. Hơn nữa người hắn đầy vết thương máu me thế kia, lỡ dọa ngài thì biết làm sao?”
Tang Niệm hất tay Xuân Nhi ra, ngồi xổm xuống định đỡ Tạ Trầm Chu, nhưng lại không tìm được chỗ nào trên người hắn không bị thương để có thể đặt tay vào.
Da thịt tróc bong, không còn gì thê thảm hơn.
Nhớ ra điều gì đó, nàng nhanh chóng lấy viên đan dược lúc trước cất trong túi trữ vật ra.
“Mở miệng ra.”
Tạ Trầm Chu quay mặt đi, rõ ràng không muốn.
Nàng giải thích: “Đây không phải độc dược, là đan dược chữa thương.”
Tạ Trầm Chu vẫn không chịu.
Tang Niệm bực mình trực tiếp bóp miệng hắn, nhét viên thuốc vào.
Đan dược tan ngay khi vào miệng, hắn không kịp nhổ ra.
“Ngươi nghĩ ta muốn cứu ngươi à?” Nàng bực bội nói: “Nếu không phải thấy ngươi có chút nhan sắc, chết đi thì uổng, ta còn lâu mới thèm quan tâm đến ngươi.”
Ngoài dự đoán của nàng, Tạ Trầm Chu không nổi giận.
Hắn thậm chí còn bật cười.
Vừa cười vừa ho ra máu.
Tang Niệm: “… Tạ Trầm Chu, ngươi đừng cười nữa, ta sợ.”
Đột nhiên, đôi môi mỏng của Tạ Trầm Châu khẽ động, giọng nói phát ra nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Nàng vội ghé sát vào để nghe rõ.
Hắn nói: “Chỉ đáng tiếc, trên đời này không ai giết được ta.”
Đến mức này rồi mà miệng vẫn cứng như vậy.
Tang Niệm càng thêm áy náy: “Ta không biết ca ca ta sẽ làm như vậy… là chúng ta có lỗi với ngươi. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, những chuyện khác đợi khi nào khỏi hẵng tính.”
Nói xong, nàng mới phát hiện Tạ Trầm Chu đã bất tỉnh từ lúc nào.
Không còn cách nào khác, nàng đành căn dặn Xuân Nhi: “Đưa hắn xuống, dùng loại thuốc tốt nhất, tuyệt đối không được để hắn chết.”
Xuân Nhi miễn cưỡng đáp lời.
Tang Niệm vừa định đi theo thì một tên thị vệ chặn nàng lại: “Tiểu thư, thành chủ mời người đến.”
Tang Niệm gật đầu, quay người đi về phía thư phòng của chủ viện.
Lục Lục hóa thành một con vẹt nhỏ đậu lên vai nàng, ngáp dài rồi đắc ý nói: "Thế nào? Nhiệm vụ mới rất dễ phải không?”
“Đúng vậy, đơn giản như trở bàn tay.” Tang Niệm mỉm cười đáp lại.
Vừa dứt lời, nhân lúc nó không để ý, nàng tóm lấy nó, vo thành một cục trong lòng bàn tay rồi ra sức vò.
Lục Lục hét lên kinh hãi: “Cứu mạng, có người muốn giết gà. Có người muốn giết chú gà nhỏ thông minh, đáng yêu, xinh đẹp này!!!”
Tên thị vệ đi phía trước liên tục ngoái đầu nhìn lại.
Tang Niệm túm lấy một cọng lông của Lục Lục, đe dọa: “Câm miệng, nếu không ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi ngay bây giờ.”
Lục Lục lập tức đưa tay che miệng, đồng thời thông qua hệ thống lớn tiếng tố cáo Tang Niệm: “Cách làm này của ngươi sai rồi. Đây là hành vi ngược đãi nhân viên, ta sẽ mách với Chủ Thần. Ngươi cứ chờ bị đày đi đào than đi!”
“Âm mười hai vạn độ hảo cảm.” Tang Niệm cười gằn: “Đây chính là nhiệm vụ mà tối qua ngươi cam đoan không có bất kỳ khó khăn gì?”
Lục Lục khựng lại một chút: “Chỉ, chỉ là mười hai vạn thôi mà, đúng là không khó khăn gì mà…”
Tang Niệm lại tóm lấy chùm lông của nó.
Lục Lục lập tức ngọt ngào cúi đầu: “Xin lỗi!”
Lúc này Tang Niệm mới buông tay, nhưng nghĩ đến tương lai mịt mờ của mình, nàng không khỏi nản lòng.
“À đúng rồi, sao ngươi biết máu của hắn có tác dụng với ngươi?” Nó cẩn thận hỏi.
Tang Niệm dùng ngón tay chọc vào má phúng phính tròn xoe của nó: “Chẳng phải đây là cái thiết lập cũ rích trong giới tiểu thuyết sao?”
“Chỉ cần thể chất của một người đặc biệt, máu của hắn chắc chắn sẽ có các công năng kỳ lạ. Từ việc trừ yêu diệt ma cho đến trừ tà tránh họa, thậm chí thỉnh thoảng còn đóng vai trò như một túi thuốc di động, nói chung là việc gì cũng dùng được.”
Lục Lục bừng tỉnh: “Đúng thật.”
Đang nói chuyện thì đã đến thư phòng.
Tang Niệm vừa định gõ cửa, từ trong phòng vang lên một giọng nam: “Niệm Niệm đến rồi?”
Đây là nhũ danh của nguyên chủ, giống hệt tên hiện tại của Tang Niệm.
Tang Niệm đáp: “Là ta đây.”
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, cánh cửa bật mở.
Một thanh niên cao lớn xuất hiện trước mặt nàng. Hắn mặc một bộ trường bào màu tím hoa lệ, ngũ quan sắc sảo, anh tuấn, khí chất nghiêm nghị, lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.
Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy Tang Niệm, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên hòa nhã.
Thậm chí còn có một chút gì đó giống như lấy lòng.
“Vào đi.”
Tang Niệm cúi đầu bước vào thư phòng.
Thấy con vẹt Lục Lục nhảy nhót trên vai nàng, hắn bật cười: “Từ khi nào muội nuôi một con vẹt vậy?”
Tang Niệm qua loa đáp: “Mới mấy hôm trước thôi, cảm thấy vui nên nuôi chơi thôi.”
“Vậy mấy ngày nữa ca ca sẽ mời đệ tử của Ngự Thú Tông đến khai linh trí cho nó, như vậy nó sẽ có thể bầu bạn với muội thật lâu.” Hắn nói.
Tang Niệm lo người khác nhìn ra điều gì đó bất thường, vội vàng từ chối: “Không cần đâu, chỉ là nổi hứng nhất thời thôi.”
Trên khuôn mặt của Tang thành chủ thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng lại lập tức ân cần nói: “Trên bàn có chè mà muội thích.”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy trông mong.
Tang Niệm không chịu nổi, đành miễn cưỡng cầm lên uống một ngụm tượng trưng, phát hiện mùi vị khá ngon, nàng lại uống thêm một ngụm nữa.
Tang thành chủ ngạc nhiên đến mức không biết phải làm sao.
Tang Niệm nhìn thấy trong lòng không khỏi thở dài.
Thực ra, mối quan hệ giữa nguyên chủ và hắn vốn không hề tốt đẹp.
Mẹ nàng khi sinh hạ nàng vì khó sinh mà qua đời. Vốn dĩ khi nàng vừa chào đời đã khó giữ được mạng, nhưng nhờ có người ca ca là Tang thành chủ không chịu từ bỏ, kiên quyết dùng vô số thiên tài địa bảo và linh đan diệu dược níu giữ, mới nuôi nàng lớn như ngày hôm nay.
Thế nhưng, cơ thể nàng quanh năm vẫn phải chịu đựng đau đớn vì bệnh tật, chẳng biết được ngày nào sẽ lìa đời.
Nàng oán trách mẫu thân đã sinh ra mình, càng căm hận ca ca đã khiến nàng phải chịu đựng đau khổ nhiều năm như vậy, vì thế nàng luôn cố ý xa cách, chưa từng cho hắn sắc mặt tốt.
Tang thành Chủ tự thấy bản thân có lỗi với muội muội, vì vậy ngày càng chiều chuộng, nhường nhịn nàng hết mực.
Dẫu cho nàng một mực đòi gả cho Tạ Trầm Chu.
Người mà trong mắt người đời chẳng qua chỉ là một kẻ nô lệ bỏ trốn.
Dù không hài lòng nhưng hắn vẫn đồng ý.
Dòng suy nghĩ của nàng trở lại, Tang Niệm khuấy khuấy chén canh trước mặt, chiếc muỗng ngọc va nhẹ vào thành chén, phát ra một tiếng keng khẽ vang: “Ca ca gọi muội đến là có chuyện muốn nói với muội sao?”
Tang Thành Chủ vừa định mở lời, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, kéo lấy vạt áo bên tay trái của nàng: “Máu ở đâu? Muội bị thương sao?”
Tang Niệm nhìn qua, thành thật trả lời: “Là của Tạ Trầm Chu.”
Tang Thành Chủ lại hiểu lầm ý của nàng, buông tay ra, chân mày nhíu lại: “Muội đang trách ca cho người đánh hắn sao?”
Tang Niệm khẽ gật đầu, không rõ là đồng ý hay không.
“Ca cũng chỉ muốn tốt cho muội thôi. Cái tên Tạ Trầm Chu đó nhìn qua đã biết là không dễ thuần phục.”
Tang Thành Chủ khuyên nhủ bằng giọng điệu chân thành: “Nghe ca ca khuyên một, nam nhân chỉ có đánh cho một trận thì mới ngoan, cứ mãi nhượng bộ sẽ chẳng được gì cả.”
Tang Niệm: “...”
Thật là một tư tưởng đơn giản chất phác, khiến người ta không biết nên phản bác thế nào cho phải.