Lục Lục hít một hơi lạnh: [Làm sao mà ngươi làm được vậy??]
Tang Niệm đau đến mức rơi lệ: [Ta lơ là, không né kịp.]
Lục Lục bị nàng làm cho chịu thua, dặn dò: [Lần sau nhớ né đi nhé.]
Tang Niệm hít một hơi sâu, lại vung cây roi trong tay.
Ánh mắt của Tạ Trầm Chu dần trở nên lạnh lùng.
Phập——!
Gió mạnh quét qua, màn sa bay lên, bàn ghế vỡ đôi, chén trà, bình sứ rơi loảng xoảng, hoa quả trong đĩa lăn lộn khắp nơi.
Trong lúc hoảng loạn, nàng vô tình giẫm phải một hạt trong đó, loạng choạng ngã xuống.
Cả căn phòng lộn xộn.
Chỉ có Tạ Trầm Chu trên giường là bình an vô sự.
Ngay cả một sợi tóc cũng không thiếu.
Tang Niệm ngớ người.
Tạ Trầm Chu: “....”
Lục Lục: [....]
Không gian yên tĩnh.
[Không, không hổ là pháp khí cấp Thiên.] Một lúc sau, Lục Lục ấp úng nói: [Chưa dùng linh lực mà có sức sát thương lớn như vậy, nếu không phải trong phòng có trận pháp, chắc chắn căn phòng này phải bị phá hủy rồi.]
[Ta đã bảo ta không biết mà!] Tang Niệm không kiềm chế được nữa: [Từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ quất cái quay, huống chi là quất người, ta không làm được, ngay cả tự quất chết ta cũng làm không được.]
Lục Lục cũng rất lo lắng: [Hay thử dùng dụng cụ đơn giản hơn? Nếu không được, ta sẽ nghĩ cách khác.]
Nó khuyên nhủ một lúc, cuối cùng Tang Niệm không tình nguyện ôm lấy cái eo đã bị đau, chật vật đứng dậy.
[Đoạn này đã sửa đi sửa lại rất nhiều lần mà vẫn không được duyệt, tóm tắt lại thế này.]
Lục Lục: (ꐦÒ‸Ó) lấy đạo cụ không được duyệt.
Tang Niệm: \(`Δ’)/
Tang Niệm: ╰(⇀‸↼)_/゚:
Tạ Trầm Chu: (˵¯͒〰¯͒˵)
Lục Lục: (ꐦ°᷄д°᷅)
Tang Niệm: ╭(°A°`)╮
Tang Niệm: “!!!”
[Móa, Tạ, Tạ Trầm Chu hắn...] Nàng ấp úng, kinh ngạc nói: [Hình như là chữ cái không thể duyệt ngay cả khi để trong tiêu đề!!!]
Lục Lục: […]
Cuối cùng tâm trạng treo lơ lửng đã chết lặng.
Sau một lúc im lặng dài, dường như nó đã quyết định điều gì đó: [Thôi, cô đã rất cố gắng rồi.]
Nó biến thành một con vẹt nhỏ màu vàng bay ra khỏi thức hải của nàng, vỗ cánh bay vòng quanh rồi đậu lên vai nàng, vỗ vỗ đầu nàng.
[Ta đã nộp đơn xin đổi nhiệm vụ đơn giản nhất cho ngươi.]
Tang Niệm Như được đại xá: [Nhiệm vụ gì?]
[Ngày mai hệ thống thông báo cô sẽ biết.] Lục Lục thần bí bí nói: [Cam đoan không có bất kỳ khó khăn gì.]
Tang Niệm vừa định nói gì đó, sau một giây, ngực bỗng nhiên đau nhói.
Giống như có kim dài đâm vào, nàng đau đến mức không thể đứng thẳng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
[Ngươi sắp chết rồi.] Lục Lục thiện ý nhắc nhở.
Tang Niệm cuồng tìm thuốc cứu tim hiệu quả nhanh: [???]
Lục Lục nói: [Dựa theo nguyên tác, đêm nay cô phát bệnh và được nha hoàn canh giữ ở cửa kịp thời cứu, *hữu kinh vô hiểm. Nhưng hiện tại nàng đi rồi, không ai cứu ngươi, ngươi sẽ chết đó.]
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Tang Niệm muốn kêu cứu nhưng dùng hết toàn lực cũng chỉ nặn ra mấy luồng khí âm từ trong cổ họng, còn không lớn bằng tiếng muỗi kêu.
Lục Lục lại an ủi: [Nhưng dựa theo thiết lập, Tạ Trầm Chu có thể chất đặc thù, trên người ngươi lại có bệnh lạ, chỉ cần các người làm ra chuyện không thể miêu tả là có thể khống chế được bệnh tình của ngươi, làm nhiều lần không chừng còn có thể cải thiện thể chất, tu vi tăng tiến.]
Tang Niệm bất đắc dĩ than thở trong lòng: [Vậy Tạ Trầm Chu có thánh thể tiên thiên song tu, đúng không?]
Lục Lục: [Thời gian của ngươi không nhiều lắm.]
Tang Niệm không rối rắm nhiều, thất tha thất thểu tới gần Tạ Trầm Chu, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu với hắn, khàn giọng nói từng chữ từng chữ: "Mau, kêu, người, tới..." Cứu ta cứu cứu ta cứu ta cứu cứu ta cứu ta cứu cứu ta cứu ta.
Lời còn chưa dứt, vạt áo nàng vừa vội vàng khép lại tản ra.
[Ta thật sự sụp đổ rồi, mãi vẫn không được duyệt, miêu tả đơn giản một chút chính là...]
Tang Niệm: Lộ ra nửa bờ vai, xét duyệt không cho phép lộ ra.
Tạ Trầm Chu: (•︠•︡)
Tang Niệm: (˃˂ഃ) chóng mặt, đi lên cắn một cái vào cổ.
Tiếng kêu cót két ( ̄ ̄)
Tạ Trầm Chu: ꒰ (˚ᆺ˚) ໒
Tạ Trầm Chu: “Ngươi làm cái gì?!”
“Ta không được, để cho ta hút hai ngụm đi.”
Tang Niệm ngẩng mặt lên, đôi môi đầy đặn còn dính máu của hắn, liếc mắt một cái, giống như đã thoa son.
Khuôn mặt vốn tái nhợt thanh nhã cũng thêm vài phần xinh đẹp.
Hầu kết Tạ Trầm Chu hơi biến, ép buộc mình mở miệng: “Cút xuống cho ta...”
“Ta thề, ta tuyệt đối không làm gì khác, ngươi để ta hút hai ngụm đã.”
Giọng nói của nàng suy yếu, thanh âm nhẹ đến mức chỉ có hai người có thể nghe rõ: “Cầu xin ngươi.”
So với năn nỉ càng giống làm nũng.
Khóe môi Tạ Trầm Chu chậm rãi cong thành một đường thẳng tắp, dùng sức dời mắt.
Được sự cho phép, môi Tang Niệm kề sát vào vết thương, làm động tác xét duyệt không cho phép.
Gió đêm thổi mở cánh cửa sổ, ánh trăng như bạc vụn, lụa mỏng lay động.
Khắp nơi yên tĩnh, mùi sơn chi trên tóc thiếu nữ cùng với mùi tanh ngọt kỳ dị theo gió phất qua chóp mũi Tạ Trầm Chu.
Rất nhạt, mang theo cảm giác mát mẻ.
Hắn nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay tái nhợt.
Dây đỏ lắc lư, tiếng chuông chợt vang lên. (Xin chào, đây là nhóm không khí, không có ẩn dụ.)
Không biết qua bao lâu, tay Tang Niệm mềm nhũn.
Nàng kịp thời lăn một vòng, gối đầu lên cánh tay Tạ Trầm Chu.
"Ngươi lại muốn làm gì?" Giọng Tạ Trầm Chu khàn khàn.
Mí mắt Tang Niệm trầm như chì, yếu ớt trả lời: “Nếu ta không nằm xuống sẽ chết, chờ ta tỉnh ngủ sẽ cởi dây thừng cho ngươi, trời sáng thuốc sẽ tan, ngươi nhịn một chút...”
Nói đến phần sau, giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Có lẽ là quá lạnh, quá mệt mỏi, nàng ngủ rất say, lấy một loại tư thái tín nhiệm hắn chưa từng thấy làm ổ trong lòng hắn, dán chặt nguồn nhiệt này, không nhúc nhích.
Hơi thở yếu ớt như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tạ Trầm Chu hoảng hốt trong chớp mắt.
Lấy lại tinh thần, mắt hắn như đầm sâu không thấy ánh mặt trời, đen đến kinh người.
Chẳng qua là một người mơ ước máu thịt này hắn mà thôi.
Không có gì khác.
Không.
---
Mặt trời lên cao, Tang Niệm từ từ tỉnh lại.
Bên người trống rỗng, gian phòng cũng đã được thu dọn chỉnh tề, không nhìn ra chút nào tối hôm qua nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Nàng thử ngồi dậy, toàn thân đau nhức.
Hơn phân nửa là công lao tối hôm qua đánh mình một roi kia.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tang Niệm không khống chế được mà dữ tợn.
Sau một khắc, cửa bị người đẩy ra, các thị nữ rón rén đi vào, đi đầu chính là nha hoàn Xuân Nhi đã lớn lên cùng nguyên chủ.
Nàng vén màn lên thăm dò Tang Niệm: “Tiểu thư, bây giờ chải đầu chưa?”
Tang Niệm cố gắng quản lý vẻ mặt: “Được.”
Nàng vén chăn xuống giường, không nhịn được rít lên một tiếng.
Tiểu Xuân hỏi: “Chỗ nào không thoải mái sao?”
Tang Niệm nói: “Có thuốc trị ngoại thương không?”
Xuân Nhi lấy ra bình sứ đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho nàng: “Đây là đan dược Dược Vương Cốc đưa tới, nghe nói bọn họ đổi phương thuốc mới, trị ngoại thương rất tốt.”
Tang gia nắm giữ mỏ linh thạch lớn nhất Thanh Châu, các đại tông môn phụ cận thường thường đến giao dịch với bọn họ.
Sau khi Tang Niệm dùng thì thoải mái hơn rất nhiều, cất phần còn lại vào túi trữ vật, dặn dò: "Cái này chuẩn bị nhiều chút, sau này chắc chắn sẽ có lúc cần đến."
Xuân Nhi che miệng cười thầm.
Tang Niệm biết nàng đã hiểu lầm, cảm thấy cần phải giải thích một chút: “Ý của ta là...”
"Đêm qua tiếng động lớn như vậy, toàn bộ Tang gia đều nghe thấy." Xuân Nhi than thở: “Cô gia đúng là không biết điều.”
Tang Niệm hoàn toàn thất bại trong việc giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Hả?”
Xuân Nhi nói: “Nhưng nhìn tiểu thư có vẻ khỏe hơn mọi khi.”
Trong lúc nói chuyện, cả hai ngồi xuống trước bàn trang điểm, Tang Niệm nhìn vào gương.
Thiếu nữ trong gương chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nhợt nhạt không có sức sống, cằm nhọn, giữa lông mày có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, đôi mắt to đen trắng rõ ràng như hoa đào.
Trông cũng có vài phần giống với ngoại hình thật của nàng.
Nhưng mái tóc khô vàng, cơ thể quá gầy yếu, và màu xanh nhạt dưới hai bọng mắt, tất cả những điều này làm cho ai cũng nhận ra không phải là dáng vẻ của người sống lâu dài.
Đây mà gọi là sắc mặt tốt? Vậy bình thường nàng phải như thế nào…
Tang Niệm lắc đầu: “À, thế còn Tạ Trầm Chu đâu rồi?”
"Hắn á?" Xuân Nhi mang một chậu nước đến để rửa mặt cho nàng, thờ ơ nói: “Hắn đang bị thành chủ treo lên đánh.”
???
Tang Niệm suýt chút nữa là không thể thở nổi: “Bị treo lên đánh?!”
Cùng lúc đó, hệ thống yên tĩnh suốt một đêm đột nhiên phát ra hai âm báo.
[Đinh! Nhiệm vụ thay đổi thành công, trong vòng bảy tháng vui lòng hoàn thành nhiệm vụ công lược nam phụ Tạ Trầm Chu.]
[Hiện tại mức độ thiện cảm của Tạ Trầm Chu đối với ngài là -123060]
Tang Niệm: “...”
Trời.
Muốn.
Diệt.
Ta.