Chú ý nhìn kỹ, thiếu nữ có vẻ mặt đờ đẫn này tên là Tang Niệm. Nàng vừa bò ra khỏi ký túc xá sau khi phát hiện luận văn của mình bị kiểm tra đạo văn đạt 0%, nhưng không ngờ lại bò thẳng vào thế giới tu tiên.

Hiện tại, nàng đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời mình.  

"Ngày hôm nay ngươi không giết ta, ngày mai ta nhất định sẽ móc tim, róc xương, nghiền ngươi thành tro."  

Tang Niệm rùng mình trước sự lạnh lẽo trong lời nói ấy.  

Theo phản xạ, nàng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.  

Ánh nến lắc lư, ấm áp nhưng đầy u ám.

Trong màn trướng bằng tơ giao nhân quý giá khó tìm, một thiếu niên với mái tóc đen rối bời, hai tay bị trói bằng dây đỏ có gắn chuông vàng vào đầu giường. Đôi mắt hắn như được vẽ bằng mực đen, ẩn chứa ánh sáng huyền bí, tựa như một yêu quái sắp đoạt hồn người khác. Nhưng đáng chú ý nhất là đôi mắt ấy lộ ra vẻ tức giận pha lẫn thù hận, mang chút quyến rũ đầy nguy hiểm.  

Tang Niệm: "…?"  

Nàng cúi đầu nhìn lại mình, thấy quần áo của mình đã bị cởi gần một nửa. Lại ngước lên nhìn hắn, phát hiện ra quần áo của hắn còn… bị cởi gần hết.  

Não bộ đang ngưng trệ của nàng cuối cùng cũng khởi động lại một cách chậm chạp.  

Hai giây sau, dấu chấm hỏi trong đầu nàng hóa thành dấu chấm than.  

Nàng lập tức từ trên người hắn bò xuống, quơ vội lấy áo khoác phủ lên người, rồi loạng choạng chạy thẳng ra cửa như một con ruồi mất đầu.  

"Tiểu thư?" Nghe thấy tiếng động nha hoàn Xuân Nhi ở cửa quay đầu lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Sao ngài lại ra ngoài?"  

Tang Niệm chưa kịp nói gì thì Xuân Nhi như hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng đẩy nàng trở lại phòng, mỉm cười nói: "Tiểu thư đừng ngại ngùng. Bọn ta sẽ không đứng đây làm phiền đâu. Ngài mau vào trong, đừng làm lỡ giờ lành. Việc động phòng quan trọng hơn."  

Kéttttt—

Cánh cửa đóng lại, còn tiện tay khóa luôn.  

Bên ngoài, tiếng cười đắc ý của Xuân Nhi vang lên: "Lần này xem hắn còn chạy đi đâu." 

Trong phòng, Tang Niệm đứng cứng đờ, tay nắm chặt cổ áo lỏng lẻo, quay đầu nhìn thiếu niên đang bị trói trên giường.

Ánh mắt của hai người giao nhau, trong phòng rơi vào một sự im lặng chết chóc.

Tang Niệm tuyệt vọng nhắm mắt lại.  

Chỉ ba phút trước, nàng còn đang hét lên như điên trong ký túc xá, vừa bò vừa oằn oại.  

Thế nhưng, không biết sai sót ở đâu…  

Nàng bò thẳng vào thế giới tu tiên.

Chính xác hơn là trong một cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh tu tiên.  

Mà thiếu niên trước mặt nàng chính là nam phụ đáng thương Tạ Trầm Chu, bạch nguyệt quang trong lòng nữ chính. 

Theo như trong sách, hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lại còn mắc chứng rối loạn thần kinh không rõ nguyên nhân.  

Vì vẻ ngoài tuyệt mỹ, hắn đã trở thành mục tiêu bị nữ phụ cướp đoạt, bị nam phụ ganh ghét, bị nữ chính theo đuổi, và bị phản diện nhằm vào. Đời hắn chỉ gói gọn trong một chữ thảm.  

Nói chung, đây là một nhân vật vừa đáng thương vừa nguy hiểm với tâm lý và tinh thần đầy bất ổn.  

Còn Tang Niệm, nàng không xuyên thành nữ chính của cuốn tiểu thuyết.  

Nàng là nữ phụ ác độc.  

Chính là người đã cưỡng ép Tạ Trầm Chu, sau khi chán thì quay ra đánh đập, sỉ nhục, hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của hắn. Chính nàng là kẻ đã đẩy hắn từ một thiếu niên u uất trở thành một kẻ điên cuồng chém giết.  

Và dĩ nhiên, cái kết của nữ phụ này là… 

Hắn thà cùng nàng đồng quy vu tận cũng phải một kiếm xuyên tim nàng, chém nàng thành 81 mảnh.  

Nghĩ đến đây, trong đầu Tang Niệm lặng lẽ tấu lên bài hát Đại Bi Dương, như muốn tự siêu độ chính mình trước.  

“Đúng vậy, hắn quả thật đã móc tim, róc xương, nghiền cô thành tro.”

Một giọng nói non nớt vang lên trong đầu của Tang Niệm.  

Tang Niệm cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?" 

"Giới thiệu chút nhé. Ta, hệ thống vĩ đại nhất trên thế giới - Lục Lục, hệ thống chính tông của Chủ Thần, sát thủ đậu phộng và hạt dưa, nghệ sĩ, ca sĩ, giáo chủ giáo Gà Con, tín đồ cấp cao của hội Sầu Riêng, và còn là..."  

Tang Niệm hít sâu một hơi: "Nhiều người như vậy ở trong đầu ta sao?"  

Lục Lục: "..." 

[Đinh! Hệ thống của bạn đã log out.] 

Sau âm thanh thông báo, hệ thống hoàn toàn im lặng. Mặc cho Tang Niệm gọi thế nào, nó cũng không phản hồi. Bất đắc dĩ, nàng đành phải tạm thời từ bỏ.

Tình huống hiện tại còn kích thích hơn việc luận văn bị phát hiện có tỷ lệ trùng lặp 0%. Tang Niệm thực sự lo lắng mình sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.  

Với thể chất hiện tại của nguyên chủ, khả năng đó rất cao.  

Nguyên chủ Tang Uẩn Linh, muội muội duy nhất của thành chủ Thanh Châu, mắc bệnh tim, thể chất yếu đuối đến cực điểm.  

*Chú thích: Thể chất ở đây không chỉ riêng về sức khỏe thể lực.  

Do bệnh tật, từ nhỏ nàng ta đã được gia đình nuông chiều, trở thành một kẻ kiêu ngạo, hống hách, ai không vừa mắt là đánh ngay.  

Phong cách hành xử chính là "đánh người đến chết cũng không để mình chịu thiệt." 

Tang Niệm xoa nhẹ cái đầu đang choáng váng, vịn vào bàn ngồi xuống, rót cho mình một tách trà nóng.  

Chưa kịp uống hết, nàng nhớ đến người đang nằm trên giường, liền cẩn thận hỏi: "Ngươi uống không?"  

Tạ Trầm Chu không trả lời, tiếp tục nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người.  

Tang Niệm bèn từ tốn uống cạn chén trà, chờ đến khi đầu bớt choáng váng, liền đứng dậy, không nhìn ngang ngó dọc mà tiến thẳng về phía hắn.  

Nàng đưa tay lên.  

Thiếu niên chết lặng nhìn nàng, trong đôi mắt đầy sự âm u thù địch.  

Một mảnh vải mềm nhẹ nhàng rơi xuống.  

Hơi ấm dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể.  

Ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự kinh ngạc.  

Tang Niệm cúi người tháo dây đỏ đang trói tay hắn, đầu ngón tay cố ý tránh xa mấy chiếc chuông vàng treo trên dây, giọng nói vội vàng: "Ta thả ngươi đi, từ nay chúng ta là người xa lạ, không ai quen biết ai."  

Tạ Trầm Chu cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi nàng, một lúc sau khẽ cười nhạt: "Ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây?"  

Tang Niệm đáp: "Ngươi cứ coi như đầu óc ta có vấn đề đi."  

Dây thừng không biết buộc kiểu gì, nàng loay hoay mãi vẫn không tháo ra được, trong lúc đó vô tình chạm vào tay hắn, nóng bỏng như lửa.  

Nàng bỏ cuộc, lục tìm khắp căn phòng, cuối cùng cũng tìm được một chiếc kéo trong ngăn kéo.  

Thế nhưng, dù nàng có cố sức đến nỗi lòng bàn tay bị mài đỏ, sợi dây thừng ấy vẫn không hề hấn gì.  

Tang Niệm cẩn thận lục lại ký ức của nguyên chủ, cuối cùng nhớ ra, đây là một loại dây thừng đặc chế.  

Trên đó có cấm chế, không thể cắt cũng không thể tháo, chỉ có thể dùng khẩu quyết.  

Nhưng nguyên chủ lại không biết khẩu quyết là gì.

"Hay là ngươi chờ một lát, ta đi gọi người đến giúp nhé."  

Tạ Trầm Chu không trả lời, cả người run rẩy dữ dội.  

Tang Niệm giật mình: "Ngươi sao vậy?" 

Hắn liếc nàng, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm: "Ngươi không biết ta bị làm sao sao?"  

Tang Niệm á khẩu.  

Sợ Tạ Trầm Chu không chịu khuất phục, trước khi vào động phòng, ca ca nàng đã ép hắn uống ba bình Mê Tình Đan.

Chẳng trách người hắn lại nóng đến như vậy.  

Nàng mệt mỏi vô cùng, không dám nhìn vào đôi mắt ngập tràn dục vọng của hắn, càng không dám nhìn cơ thể đã bắt đầu biến hóa của hắn: "Ngươi cố nhịn đi, ta đi tìm người giúp."  

Tạ Trầm Chu: "… Lại đây."  

Tang Niệm khéo léo từ chối: "Hay là thôi đi."  

"Đây chẳng phải điều ngươi muốn sao?" Tạ Trầm Chu cười lạnh.  

Tang Niệm khô khan đáp: "Bây giờ ta lại không muốn nữa rồi."  

Tạ Trầm Chu nghiến răng: "Tang, Uẩn, Linh."  

Ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Tang Niệm sợ hãi lui về sau: "Chuyện này đúng là bọn ta sai, ta xin lỗi ngươi. Ta sẽ mở họp báo xin lỗi ngươi trước toàn thể tu chân giới. Ngươi chờ một chút, ta sẽ lập tức gọi ca ca đến giải độc cho ngươi."  

[Ký chủ, không được đâu, đây là một phần trong trò chơi của các người mà.]

Tang Niệm suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.  

[Đinh! Hệ thống đã login.]  

[Ôi trời, mạng lag quá, vừa nãy ta bị ngắt kết nối.] Lục Lục lên tiếng: [Ngươi đã làm những gì cần làm chưa?]

"?"  

Tang Niệm đáp trong lòng: [Ta cần phải làm gì?] 

[Nguyên chủ biết kết cục của mình liền bỏ trốn trong đêm, vừa hay ngươi kích động đến mức đột tử, hệ thống liền chọn ngươi thay thế nàng để duy trì cốt truyện. Ngươi cần phải đối xử với Tạ Trầm Chu như nguyên chủ đã làm: hành hạ hắn, quất roi hắn, sau đó thì…]

[Dừng lại.]

Giọng nói của Tang Niệm phảng phất ý muốn chết: [Ta chỉ muốn quay về sửa xong luận văn, tốt nghiệp thuận lợi, rồi mua một quả dưa hấu ruột đỏ, nằm trong phòng điều hòa 18 độ, đắp chăn bông và xem một tập phim Thần Hắc Ám Gurara đại chiến thanh niên da đen trên thảo nguyên xanh.]

Lục Lục đáp bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng: [Được mà, ngươi cứ hành hạ hắn, quất roi hắn, sau đó đợi hắn dùng kiếm đâm thủng một lỗ trên người ngươi, đồng quy vu tận với ngươi là ngươi có thể quay về rồi.]

Tang Niệm từ chối: [Nhưng những thứ đó ta không biết làm. Ai mà rảnh rỗi cả ngày đi cầm roi quất người chứ?]

[Không thử sao biết không làm được?] Lục Lục nói. [Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ bị đưa đến thế giới ngược tâm bên cạnh, cùng nữ chính của truyện đó đào than cả đời.]

"…"  

Tang Niệm đắn đo rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm cầm cây roi của nguyên chủ lên.  

Nhìn động tác của nàng, ánh mắt Tạ Trầm Chu trở nên u ám, giữa đôi mày phủ đầy bóng tối lạnh lẽo.  

Và rồi, Tang Niệm dứt khoát vung roi quất mạnh vào chính mình.  

Chát!

Một tiếng vang giòn tan, nàng hét lên rồi ngã nhào xuống đất.  

Lục Lục: "?"  

Tạ Trầm Chu: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play