Tửu lầu Bác Phong của nhà họ Nghiêm hôm nay vắng vẻ hơn thường lệ.
Cờ phướn* tung bay trước cửa, đèn lồng đỏ rực, ngước mắt nhìn lên chẳng thấy bóng khách nào trên lầu hai, nhưng đại sảnh lầu một lại chật kín người, thậm chí có người còn đứng chờ chỗ, khiến người ta thấy lạ lùng.
*Cờ phướn: là một loại cờ có hình chữ nhật dài, thường được treo dọc theo các con đường, cột điện hoặc trước các sự kiện, lễ hội.
Nghiêm Phức Chi vừa bước chân qua ngưỡng cửa tửu lầu, người chạy bàn đã khom lưng đón: "Đại tiểu thư." Nói rồi, hắn liếc trộm Mạnh Đình Huy mặc áo vải thô bên cạnh, nụ cười trên mặt nhạt đi đôi chút: "Đại tiểu thư dẫn bạn đến, sao không báo trước một tiếng với bọn tiểu nhân..."
Nghiêm Phức Chi chẳng để ý, cứ kéo Mạnh Đình Huy lên lầu hai: "Hôm nay kỳ lạ, sao lầu hai không có khách nào vậy?"
Người chạy bàn vội vàng ngăn lại: "Đại tiểu thư không biết, hôm nay có mấy vị khách quý đến, đã bao trọn lầu hai rồi. Ngài nhìn xem đại sảnh kia, thiếu gì người có tiền? Nhưng có tiền cũng không lên được... Đại tiểu thư hay là ngài đợi lúc khác..."
Nghiêm Phức Chi liếc mắt, cười lạnh: "Ta về nhà ta uống rượu cũng phải xếp hàng chờ sao?"
Người chạy bàn mồ hôi đầm đìa, biết tính nàng, càng không dám cản, trơ mắt nhìn nàng kéo người lên lầu, cuối cùng dậm chân, quay người đi báo cho chưởng quầy đại sảnh.
Nghiêm Phức Chi kéo Mạnh Đình Huy lên lầu, miệng lẩm bẩm: "Mặt mày cau có làm gì? Ngươi không biết, người đến tửu lầu Bác Phong uống rượu ăn cơm là để ngắm cảnh từ cửa sổ lầu hai đó! Bằng không còn đến làm gì..."
Nàng mải quay đầu nói chuyện, không ngờ ở chỗ cầu thang bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra, chắn đường hai người, nàng liền dừng lại, nhíu mày ngước mắt.
“Công tử nhà ta hôm nay bao trọn lầu hai rồi, mời hai cô nương xuống lầu ngồi." Người nói chuyện thân hình cao lớn, cánh tay dài đặt trên tay vịn cầu thang, mặt không biểu cảm nói.
Nghiêm Phức Chi liếc hắn một cái, hơi giận: "Xem quần áo hắn mặc, cũng có chút tiền của. Nhưng công tử nhà ngươi có biết đây là địa bàn của ai không?"
Nam tử mặt lạnh tanh, không nói gì, mắt nhìn qua đầu nàng, nhìn xuống dưới.
Mạnh Đình Huy khẽ nhếch môi, biết Nghiêm Phức Chi rất sĩ diện, giờ bị một tên gia nhân coi thường như vậy, sao nuốt trôi cục tức này, liền ôm bụng xem kịch vui.
Quả nhiên, Nghiêm Phức Chi giận đỏ mặt, chỉ vào người kia nói: "Ta đang hỏi ngươi đó!"
Nam tử vẫn im lặng, nhưng từ cửa sổ bên cạnh vọng lại tiếng cười trong trẻo của một người khác:
"Địa bàn của ai? Đương nhiên là địa bàn của hoàng thượng Đại Bình Vương triều ta rồi."
Mạnh Đình Huy nghe vậy, không khỏi nhướng mày, nghiêng người nhìn sang.
Một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi tựa bên cửa sổ, chân gác lên bệ cửa, tay cầm chiếc quạt xếp đen nhánh, phe phẩy nhè nhẹ. Áo gấm xanh nhạt phất phơ trong gió, tôn lên khuôn mặt tươi như hoa của chàng, khiến người ta cảm thấy như mùa xuân đã đến.
Nghiêm Phức Chi không ngờ người kia lại nói vậy, nghẹn họng hồi lâu mới quay đầu lại, cười khẩy với Mạnh Đình Huy: "Tiết đầu xuân còn lạnh, lại có kẻ không biết điều mà quạt quạt. Gió lạnh thổi đến đây rít từng cơn. Ta chẳng thèm ở đây, đi, chúng ta xuống lầu..."
"Xin cô nương dừng bước." Nam nhân trẻ tuổi gọi với theo, rồi liếc mắt ra hiệu cho người canh giữ cầu thang.
Người kia hiểu ý, cung kính nói: "Vâng, thưa công tử." Rồi lập tức mở đường.
Nghiêm Phức Chi không nhúc nhích, vẫn cười khẩy: "Hóa ra lầu hai này là do ngươi bao trọn? Uổng cho đôi mắt đẹp, mà không thấy dưới lầu bao nhiêu người không có chỗ ngồi mà thất vọng rời đi sao?"
Mạnh Đình Huy thấy sắc mặt nam nhân trẻ tuổi khẽ biến, nàng cười nhẹ, đi đến bên cạnh, chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, mặc kệ cuộc tranh cãi của hai người.
Lầu hai ở phía bên kia có mấy gian phòng riêng, một gian gần phía tây cửa khép hờ, lờ mờ thấy có người ngồi bên trong, nhưng không rõ mặt mũi.
Nam nhân trẻ tuổi nhảy xuống khỏi cửa sổ, đi thẳng đến trước mặt Nghiêm Phức Chi, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sắc mặt trở nên kỳ lạ, khép quạt lại nói: "Xem y phục, ngươi là học sinh nữ học ở Trùng Châu?"
Nghiêm Phức Chi trừng mắt nhìn hắn, bước về phía Mạnh Đình Huy, miệng lẩm bẩm: "Đồ vô liêm sỉ."
Nam nhân trẻ tuổi không giận, theo sau nàng, cười nói: "Xin hỏi cô nương nếu là học sinh ở nữ học, sao không học hành mà lại đến tửu lầu? Cô nương có biết hoàng thượng đã tốn bao tâm huyết để xây dựng trăm trường nữ học không? Sao có thể lãng phí thời gian quý báu ở đây..."
Nghiêm Phức Chi thực sự không hiểu ra sao, nói với Mạnh Đình Huy: "Thật không hiểu kẻ điên này từ đâu tới."
Mạnh Đình Huy thất thần đáp lời, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nam nhân trẻ tuổi nhướng mày: "Ta không phải kẻ điên, ta..."
Lời chưa dứt, đã bị giọng nam tử từ gian phòng bên cạnh cắt ngang: "Duyên Chi, đừng nhiều lời."
Một câu ngắn gọn lạnh lùng, khiến nam nhân trẻ tuổi lập tức im lặng, lùi lại.
Nghiêm Phức Chi đợi hắn vào phòng, mới quay đầu lại, hừ một tiếng với Mạnh Đình Huy: "Còn biết điều." Giọng nói của người đàn ông trong phòng kia nghe chừng mới hai mươi mấy tuổi, mà có thể khiến hắn thu liễm như vậy, làm lòng nàng tò mò, không khỏi ngó ngoáy nhìn lại vài lần. Vừa quay đầu, nàng thấy Mạnh Đình Huy như người mất hồn, liền bất đắc dĩ gõ gõ chén rượu trước mặt: "Ta nói, rốt cuộc có chuyện gì mới khiến ngươi quan tâm vậy?"
Mạnh Đình Huy thu lại ánh mắt, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Đọc sách, thi tiến sĩ, vào triều làm quan."
"Chẳng nghĩ đến chuyện lấy chồng sao?" Nghiêm Phức Chi nhìn thẳng nàng, "Năm xưa Thẩm phu nhân từng là nữ thần đệ nhất triều, quan đến chức Xu Mật Thừa Chỉ, cuối cùng chẳng phải sợ già không ai lấy, nên vội vàng từ quan lấy chồng..."
Mạnh Đình Huy nhắm mắt: "Không nghĩ."
Nàng không cha không mẹ, không nhà không cửa, ai muốn lấy chứ?
Nàng không phải tuyệt sắc giai nhân, chỉ có chút học thức, nhưng nếu không đỗ tiến sĩ làm quan, uổng có học thức mà không có chỗ thi thố.
Nàng trả lời dứt khoát như vậy, Nghiêm Phức Chi nghẹn họng, hồi lâu mới nói: "Từ sau Thẩm phu nhân, bao năm qua nữ tử vào triều làm quan, phần nhiều ở Hồng Lô Tự, Quang Lộc Tự, thỉnh thoảng có người làm việc ở lục bộ, nhưng không ai vào được Nhị Phủ. Nữ tử khác muốn thi đỗ công danh, chỉ là để có chút tiếng tăm, còn ngươi hình như muốn làm quan lớn, chẳng nghĩ đến chuyện có thể hay không."
Mạnh Đình Huy khẽ động lông mi, không nói gì.
Bàn tay buông thõng bên ghế khẽ nắm chặt.
Trong đầu nàng có vài hình ảnh chợt lóe lên, khiến lòng nàng thắt lại, hơi thở dồn dập.
"Nếu thân ta có thể giúp dân, ta chẳng tiếc gì."
Năm ấy, trận mưa tầm tã ấy, câu nói ấy...
Đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.
Trong đêm mưa lạnh lẽo, người ấy ôm nàng thật chặt, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng, khẽ nói: "Tiểu cô nương, đừng sợ, đừng khóc..."
"Mạnh Đình Huy?"
Nàng lúc này mới hoàn hồn, lòng ngực còn kinh hoàng khôn xiết.
Cửa phòng riêng vừa lúc được người đẩy ra, tiếng cười khẽ của một nam tử vọng lại.
Nghiêm Phức Chi quay đầu, thấy lại là nam nhân áo xanh lúc nãy, không khỏi tức giận, định mở miệng mắng hắn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng thấy người bên trong bước ra, nàng liền ngẩn người.
Người kia áo đen giày đen, y phục giản dị, nhưng trâm cài bạch ngọc sau đầu lại cực kỳ quý giá, thân hình cao lớn, khuôn mặt thanh tuấn phi phàm, một bên mắt phải lại bị miếng vải đen che kín, hóa ra là người độc nhãn.
Hai người một trước một sau bước ra, người canh giữ cầu thang lúc nãy cung kính theo sau họ, không rời nửa bước.
Khi ba người đi ngang qua trước mặt các nàng, nam nhân áo xanh bỗng dừng lại, nghiêng người cúi đầu, ghé sát mặt Nghiêm Phức Chi, cười nói:
"Cô nương vừa rồi nói sai một câu. Thẩm phu nhân năm xưa không phải vì sợ già không ai lấy mới từ quan lấy chồng. Sau này đừng nói lung tung như vậy nữa."
Nghiêm Phức Chi xấu hổ đỏ mặt, vội vàng tránh người, miệng mắng: "Vô sỉ! Vô lễ!" Nàng quay sang kéo Mạnh Đình Huy, giận dữ nói: "Đợi ta về nói cho cha ta biết hành vi của tên vô lại này, rồi..." Nàng lại thấy Mạnh Đình Huy ngây người, nhìn chằm chằm người nam nhân áo đen kia.
"Mạnh Đình Huy?" Nàng ngạc nhiên gọi.
Mạnh Đình Huy không hề phản ứng, tay nắm chặt như đá, mắt dõi theo người kia, nhìn hắn bước lên cầu thang, nhìn hắn xuống lầu, nhìn hắn ra khỏi cửa...
Lưng hắn thẳng tắp, vai rộng, bước chân vững vàng.
Bên hông hắn không có ngọc bội, mà treo một phiến đá đen mỏng, hoa văn lờ mờ, khẽ đung đưa khi hắn bước đi, ẩn trong y phục đen, nếu không nhìn kỹ, gần như không thấy được.
Nàng nhìn rõ, mí mắt giật thót, toàn thân run rẩy, rồi không chút do dự lao xuống lầu.
Là hắn...
Thật sự là hắn!
Ngoài tửu lầu Bác Phong, mặt trời lên cao, ánh sáng chói lọi khiến người ta khó mở mắt.
Nàng thở hổn hển đứng yên, tìm kiếm bóng dáng hắn.
Tiếng ngựa hí vang lên từ bên đường, nàng nhìn sang, thấy hắn xoay người lên ngựa, kéo cương quay đầu.
Hắn nghiêng người, ánh mắt lướt qua mặt nàng, không hề dừng lại, rồi nhìn hai người kia, môi mấp máy nói gì đó, ba người liền thúc ngựa rời đi.
Không hề quay đầu lại.
Nàng như bị đóng đinh xuống đất, không có can đảm để hỏi hắn một lời.
Hắn không nhận ra nàng...
Nhưng sao hắn có thể nhận ra nàng?
Mười năm trước, hắn nhặt nàng từ đống người chết, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, nói năng không rõ, hắn còn không phân biệt được nàng là nam hay nữ.
Mười năm sau, nàng búi tóc cài trâm, mặc y phục học sinh, sạch sẽ chỉnh tề đứng trước mặt hắn, sao hắn có thể nghĩ nàng là đứa bé năm xưa?
Bao năm qua, hắn là người duy nhất nàng nhớ, nhưng sao gặp lại, vẫn là kết cục này?
Mười năm trước, hắn cũng rời đi như vậy, nàng không biết tên họ hắn, không biết thân phận hắn, chỉ nhớ rõ gương mặt, con mắt kia, phiến đá đẹp bên hông hắn, và từng lời hắn nói với nàng.
Mười năm sau, hắn cao lớn vạm vỡ, nhưng gương mặt vẫn thanh tú, ánh mắt vẫn sắc lạnh, phiến đá vẫn treo bên hông... Nàng vẫn không có dũng khí hỏi hắn một câu, hắn tên gì, nàng có còn gặp lại hắn không.
...
"Mạnh Đình Huy, ngươi sao vậy?"
Nghiêm Phức Chi đuổi theo xuống dưới, giọng nói có phần hụt hơi.
Nàng lắc đầu, "Không có gì." Hốc mắt bị nắng làm cay, có cảm giác muốn khóc, dừng lại rồi mỉm cười nói: “Chẳng phải nói đưa ta đi uống rượu sao?”