Mục Hưng Đức nghiêm túc quan sát Mục Uyển. Người gây ra chuyện lớn như vậy mà vẫn bình thản, điềm nhiên, không có chút lo lắng nào. Đến cả nhi tử do chính tay ông ta dày công bồi dưỡng cũng không có được sự quyết đoán chống đối ông ta như thế này.
Mục Uyển cầm ấm trà rót đầy chén của Mục Hưng Đức, mỉm cười nói: “Phụ thân có từng nghĩ tới không? Nếu ta thật sự bị Ngô Quốc Cữu bắt đi, vào khoảnh khắc sinh tử, ta giết chết hắn, vậy Mục gia sẽ kết thúc thế nào đây?”
“Giết chết…”
Tim Mục Hưng Đức bỗng chốc đập mạnh. Cô nương khuê các nào lại có thể thản nhiên nói ra hai chữ “giết chết” như vậy? Huống hồ đối phương còn là Ngô Quốc Cữu, kẻ mà không ai dám động đến…
Nhưng rồi ông liền thấy Mục Uyển khẽ nâng tay, từ trong ống tay áo, một mũi tiễn nhỏ bay vụt ra, nhanh gọn cắm thẳng vào cây cột đối diện. Nàng cười tủm tỉm nói: “Phụ thân, người hẳn là biết ta từ nhỏ đã rất quý trọng mạng sống của mình, cho nên mẫu thân đã để lại cho ta không ít vật bảo mệnh.”
Vừa nói, nàng vừa gỡ cây trâm cài trên đầu xuống, nhẹ nhàng xoay tròn. Một mũi cương châm dài ba thước lập tức bật ra.
Mục Hưng Đức nhìn thấy ánh sáng xanh thẳm trên mũi châm, bất giác nuốt nước bọt. Được rồi, ông ta tin, ông ta tin rằng nữ nhi này thực sự có thể làm ra chuyện đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play