Hoàng đế giận dữ đến cực điểm, toàn điện im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.
Lâm Lang ung dung quay đầu nhìn về hướng Minh Ngọc, người kia nhận được ánh mắt liền hiểu, ngoài việc mời thái y, những chuyện khác đều làm theo ám lệnh: lập tức lục soát phòng ở của toàn bộ cung nữ, thái giám trong điện, kết quả tìm được một mâm đầy kim ngọc, trân châu.
“Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, nương nương. Đây là vật lục soát được từ phòng của Tiểu Phúc Tử, ngoài ra còn có... một gói bột trong phòng của Nhĩ Tình, không rõ là gì. Nô tỳ cũng mang đến đây, cung thỉnh Hoàng thượng xem xét.”
Nhĩ Tình đang quỳ trên đất, đầu rũ thấp, lòng như lửa đốt, vội vàng phân trần: “Nương nương, đó là phấn hoa đào do ngạch nương của nô tỳ gửi vào, dùng để đắp mặt.”
Lâm Lang chẳng buồn nhìn nàng lấy một cái. Nếu chỉ là thứ thông thường, cần gì phải hoảng loạn đến vậy? Trong sạch hay không, chỉ nhìn là biết.
Hoằng Lịch lạnh lùng đảo mắt qua những người bị tình nghi, ra lệnh cho Trình viện phán kiểm tra kỹ càng. Về phần Tiểu Phúc Tử đang run như cầy sấy kia, há mồm định nói gì nhưng chẳng thốt được một lời, rõ ràng là sợ đến mức hồn bay phách tán. Địa vị thấp, lương bổng ít ỏi, làm sao có thể sở hữu nhiều vàng bạc châu báu đến vậy? Nếu không phải trộm thì cũng là nhận hối lộ — tội nào cũng đủ để lột da.
“Tiểu Phúc Tử, trước mặt Hoàng thượng và nương nương, ngươi tốt nhất là thành thật khai ra. Nếu không, hậu quả tự gánh lấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT