Thời gian đế hậu hòa thuận vui vẻ cứ thế kéo dài thêm hơn nửa tháng, cho đến khi Nữu Hỗ Lộc Thái hậu cho truyền Lâm Lang vào cung. Trong lời nói có ý tứ nhắc nhở: “Dung Âm, nhớ kỹ, ngươi là Trung cung Hoàng hậu.”
Lâm Lang ngoài mặt cười dịu dàng, trong lòng lại chẳng để tâm. Nàng nào phải chưa từng khuyên Hoằng Lịch “mưa móc đều thấm”? Nguyên chủ là người hiền lành phúc hậu, còn nàng thì không. Thái hậu quả thật lắm chuyện.
Ngồi kiệu liễn về đến Trường Xuân Cung, Lâm Lang đi thẳng đến Đông Noãn Các. Bà vú hầu bên cạnh Vĩnh Liễn là Lý ma ma vội bước lên hành lễ, nét mặt do dự, khẽ bẩm: Nhị A ca chẳng hiểu vì sao không chịu ăn, đám nô tài khuyên cách nào cũng vô dụng.
Lâm Lang khẽ nhíu mày, vẫy Vĩnh Liễn lại gần rồi nhẹ giọng hỏi:
“Là ăn uống không ngon miệng, hay đồ ăn không hợp ý con? Có chuyện gì cứ nói với hoàng ngạch nương, không cần sợ.”
Vĩnh Liễn tuy là con cưng của trời, được nguyên chủ hết mực thương yêu nhưng chưa từng nuông chiều quá mức. Tính nết đứa nhỏ hiền lành ngoan ngoãn, nếu không phải thân thể khó chịu, mỗi ngày ba bữa đều ăn rất đúng giờ, chưa từng khiến ai lo lắng.
“Hoàng ngạch nương, cháo thịt kỳ lạ lắm, con không nuốt nổi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play