Đại Ngọc chỉ nhớ mang máng rằng mình hơi ngái ngủ, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Nhưng đến khi nàng tỉnh lại, trong đầu bỗng chốc trống rỗng, tựa hồ như đã đánh mất một đoạn ký ức nào đó.
Sau khi ở lại trang viên Vân Khê được hai ngày, Lâm Lang sai người gửi thư cho phu nhân Giả gia. Không bao lâu sau, nàng đã nhận được hồi thư, trong đó không hề có ý phản đối. Thế là hành trang của Đại Ngọc được đám nha hoàn và bà tử cẩn thận kiểm kê, đưa đến nơi ở mới.
Nghe được tin ấy, Bảo Ngọc vô cùng bất mãn, tỏ ý phản đối quyết liệt. Hắn cho rằng Lâm muội muội ở lại Giả phủ vẫn rất yên ổn, hà tất phải chuyển đi nơi khác.
Song lần này, Giả mẫu không đứng về phía hắn. Trong thư gửi Giả mẫu, Lâm Lang không chút nể nang, thẳng thắn nói rõ: Bảo Ngọc là nam tử chưa thành thân, lại đã có hôn ước với Đại Ngọc, lẽ ra phải giữ lễ phép, tránh những điều không nên.
Lẽ ấy, ngay cả hạng dân thường cũng hiểu, lẽ nào một đại tộc như Giả gia lại cố tình vi phạm? Lẽ nào lại chẳng xem trọng Lâm muội muội?
Tuy lời lẽ có phần cứng rắn, thậm chí khiến người lớn tuổi nghe mà khó chịu, nhưng Giả mẫu lại chẳng dám nổi giận. Trái lại, bà cảm thấy chính mình quả thực có phần sơ suất. Tuổi già, lòng ham vui, chỉ nghĩ đến phúc đức sum vầy mà quên mất suy xét chu đáo cho con cháu.
Nay thấy Lâm Lang sẵn sàng đứng ra làm chỗ dựa cho Đại Ngọc, bà chẳng lấy làm buồn phiền, mà ngược lại thấy mừng: Ngọc Nhi tuy mồ côi cha mẹ, nhưng còn có biểu tỷ thân là Vương phi yêu thương che chở – ấy mới là phúc phận to lớn!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT