Đại Ngọc đỏ mặt thẹn thùng, song lòng lại rất vui, khẽ gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Lâm Lang. Nàng chậm rãi nhấm nháp trà bánh mà tỳ nữ dâng lên – hương vị quen thuộc mà mới mẻ, trà đượm hương hoa, ngọt dịu mà không gắt, khiến người ta say mê trong từng hơi thở.
Lâm Lang có vẻ rất hứng thú với những đề tài thời thượng nơi kinh thành, nói đến các món kim ngọc, gia bảo quý giá như thuộc nằm lòng.
Nàng say mê những vật liệu may mặc, trang sức hoa mỹ, mỗi ngày đều tinh tế trang điểm, khoác lên người xiêm y đẹp như tiên nữ giáng trần, tỏa sáng lộng lẫy khiến ai nấy nhìn vào cũng thấy thư thái, vui vẻ.
Sự tỉ mỉ đó không phải để lấy lòng người khác, mà là để tự khiến lòng mình vui vẻ, an nhiên. Dù sao nàng cũng chẳng thiếu tiền, lại càng không thiếu thời gian tiêu khiển.
“Tỷ tỷ sống an nhàn như vậy sao?” Đại Ngọc ngạc nhiên hỏi, “Muội tưởng trong vương phủ sự vụ rối ren, chẳng phải tỷ quản lý rất nhiều chuyện sao? Như Phượng tỷ tỷ ở Giả phủ, người giỏi giang có tiếng, thế mà mỗi ngày vẫn bận đến quay như chong chóng, đến cả thời gian thở cũng hiếm hoi. Huống chi Duệ Vương phủ còn to lớn, phức tạp hơn nhiều, chẳng lẽ lại nhẹ nhàng như thế?”
Nói đến đây, ánh mắt nàng đầy vẻ tò mò, lòng hiếu kỳ cũng bị khơi dậy.
Tỷ tỷ này... mỗi ngày chỉ thấy đi dạo cửa hàng kim ngọc, thêu thùa may vá, thảnh thơi dạo chơi. Dáng vẻ thản nhiên như mây gió kia, quả thật không giống chút nào với hình ảnh một chủ mẫu bận rộn quán xuyến cả vương phủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT