Thái tử đại hôn, toàn triều hân khánh.
Tôn Uyển Bích nhờ vào tài sắc cùng tâm tư khéo léo, cuối cùng cũng giữ được Thái tử Lưu Khải lại trong đêm tân hôn. Tuy rằng chưa thể thực sự viên phòng, nhưng nàng đã sớm có chuẩn bị, vừa thấy Thái tử định rời đi, liền rơi lệ nghẹn ngào, dáng vẻ nhu nhược đáng thương khiến Lưu Khải có phần mềm lòng, nhíu mày thở dài:
“Được rồi, đừng khóc nữa, ta không đi là được.”
Tôn Uyển Bích nghe vậy trong lòng khẽ thở phào, chỉ cần đêm nay giữ được Thái tử, ngày mai cũng sẽ không trở thành trò cười trong cung. Nàng cẩn thận dò xét sắc mặt Lưu Khải, dịu dàng đề nghị:
“Nếu điện hạ chưa buồn ngủ, không bằng để thiếp thân đàn một khúc đàn không giúp điện hạ thư giãn?”
Dung mạo kiều diễm không thể giữ chân Lưu Khải, vậy nàng đành phải trổ tài nghệ. Thấy hắn không phản đối, nàng lập tức sai cung nữ mang đàn đến, tiếng đàn réo rắt vang lên suốt nửa canh giờ. Đến khi Thái tử dần chìm vào giấc ngủ, nàng mới lặng lẽ thu đàn, khẽ cười đắc ý.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng len lỏi qua song cửa, Lưu Khải tỉnh giấc, thấy bên cạnh là gương mặt thanh lệ của Tôn Uyển Bích đang yên giấc. Hắn không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút bực bội, xoay người xuống giường, động tác hơi mạnh khiến nàng giật mình tỉnh lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play