Lật Diệu Nhân cáo biệt Thái tử, dù không cam lòng nhưng vẫn phải đi đến cung Thái hậu. Bên ngoài điện có không ít người chờ đợi, nàng không có phẩm cấp, không dám tùy tiện bước vào, chỉ có thể đứng từ xa theo dõi. Chờ đợi gần nửa canh giờ, nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, cuối cùng cũng thấy hai nữ tử trẻ tuổi được một nhóm cung nhân vây quanh chậm rãi bước ra.
Người đi phía trước dáng người cao gầy, y phục vân cẩm thanh nhã, dung mạo thanh tú. Lật Diệu Nhân thầm cười nhạt – chỉ có vậy thôi sao? Nếu đây thật sự là Vân Gia Quận chúa mà Thái tử điện hạ ngày nhớ đêm mong, nàng thật muốn hoài nghi ánh mắt của Lưu Khải có vấn đề. Càng nghĩ, nàng càng thêm tự tin rằng mình có thể chiếm lấy trái tim hắn.
Nhưng chỉ một khắc sau, ánh mắt nàng hoàn toàn thay đổi. Người đi bên cạnh nữ tử kia khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng – thậm chí là kinh diễm đến nghẹn lời. Người ấy như ánh bình minh rực rỡ, dung nhan tựa xuân hoa, ánh mắt sáng trong tựa trăng thu. Từng bước đi nhẹ nhàng, thanh thoát như chim yến vút bay, đẹp đến mức không giống phàm nhân.
Đây mới chính là thiên tiên tuyệt sắc! Nếu nàng đoán không lầm, người này chắc hẳn là Vân Gia Quận chúa. Một cơn ghen ghét mãnh liệt bùng lên trong lòng, nhưng đồng thời, nàng cũng thầm may mắn. Cũng may đối phương không trở thành Thái Tử Phi, nếu không, nàng hoàn toàn không có cửa tranh đấu.
Lật Diệu Nhân sững sờ giây lát, đến khi thấy hai người kia sắp ra khỏi cung, nàng mới nhớ đến nhiệm vụ của mình. Vội vàng chạy theo, nàng lớn tiếng gọi:
“Vân Gia Quận chúa!”
Lâm Lang nghe tiếng, kinh ngạc xoay người lại, thấy một cung nữ trẻ tuổi đang vội vã chạy đến, trong lòng bất giác nảy sinh nghi hoặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play