Trường Thuận dẫn hai người vào dinh thự, đích thân đưa các nàng đến phòng, lại dặn dò Bảo Chi đôi câu rồi mới rời đi.
Dinh thự này dù đã lâu không có người ở, nhưng vì thiên tử ngự giá xuất hành, sớm đã được chỉnh đốn chu toàn. Trong phòng, lò than cháy đỏ rực, hơi ấm lan tỏa, ngăn cách hoàn toàn với gió tuyết rét buốt ngoài kia.
Vừa đặt chân lên sập, Vệ Xu Dao mới cảm thấy bản thân như sống lại. Xóc nảy suốt cả ngày, dù trên người vẫn còn chút hơi ấm, nhưng đầu ngón chân đã đông lạnh đến tê dại, mơ hồ chẳng còn tri giác.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều trong nhung lụa, chỉ có lần theo gia đình đến Hà Châu thăm quân là nếm trải lặn lội đường xa. Lần này xuất hành lại gặp trời giá rét, một đôi chân mềm tựa bông bị lạnh đến phát ngứa, hận không thể chà xát đến trầy da để xua bớt cơn tê buốt.
“Cô nương ơi là cô nương, cứ xoa mãi như vậy, coi chừng trầy da mất!”
Bảo Chi bưng bình nước nóng vào phòng, đặt vào trong chăn rồi vội vàng bước tới xem. Nhìn thấy mu bàn chân tuyết trắng trơn mềm của nàng đã bị chà đến đỏ bừng, Bảo Chi suy nghĩ giây lát, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Từ sau khi bị cấm túc, đã nhiều ngày Vệ Xu Dao không thấy bóng dáng Tạ Minh Dực. Ngay cả Trường Thuận cũng ít khi lui tới, chỉ hôm nay mới xuất hiện để lo liệu chỗ ở cho nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT