Thuỷ tạ trong đình lộng gió hè, ánh đèn cung đình hắt ra một mảnh sáng ấm áp.
Minh Nguyệt Quận chúa cùng Lệ Vũ vừa trò chuyện vài câu, đang định cầm đũa dùng bữa thì trên hành lang dài của thuỷ tạ bỗng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng nhưng có phần vội vã.
Lệ Vũ ngẩng đầu, dưới ánh đèn từ hai bên cột đá hành lang chiếu xuống, một nữ tử trẻ tuổi với dáng người yểu điệu đang bước nhanh tới.
Nàng mặc y phục gấm vóc tinh xảo, dung mạo dịu dàng, phía sau có một nha hoàn cầm đèn bước theo sát.
Khi cả hai đến gần, nữ tử mới dần chậm bước, tiến về phía Minh Nguyệt Quận chúa. Cách ba thước, nàng hành lễ, giọng nói nhu hòa nhưng có chút gấp gáp:
"Con dâu thỉnh an mẫu thân. Vì có chuyện nên con đến muộn, mong mẫu thân thứ lỗi."
Nàng chính là Tang Du – phu nhân của Lệ Thù, trưởng tử của An Quốc công phủ, cũng là đại tẩu của Lệ Vũ, con dâu của Quốc công gia và Minh Nguyệt Quận chúa.
Minh Nguyệt Quận chúa nhìn nàng một lượt, thấy hai má nàng ửng đỏ, ánh mắt long lanh, hơi thở gấp gáp… Vì sao đến trễ, không cần hỏi cũng rõ.
Chân mày Minh Nguyệt Quận chúa khẽ nhíu lại.
Trời mới vừa sập tối, vẫn là giờ dùng bữa, vậy mà đã…
Thật đúng là không ra thể thống gì.
Bà vốn muốn răn dạy con dâu đôi câu, nhưng có Lệ Vũ ở đây – một tiểu cô nương chưa xuất giá, không tiện nói những chuyện này trước mặt nàng.
Huống hồ, bà cũng hiểu rõ, tất cả chuyện này vốn không phải lỗi của Tang Du.
Đứa con trai kia của bà, dáng người cao lớn chẳng khác Lệ Sùng là bao, nếu thật sự muốn giữ Tang Du lại, với thân hình nhỏ nhắn và tính cách nhu mì của nàng, e rằng có muốn từ chối cũng không được.
Đây cũng chính là một trong những lý do Minh Nguyệt Quận chúa luôn yêu thương Lệ Vũ nhưng lại xa cách với Lệ Thù. Bởi lẽ đứa con trai này của bà không chỉ có dung mạo và tính cách giống hệt Lệ Sùng, mà ngay cả tác phong hành sự cũng chẳng khác là bao. Nhớ đến chuyện ngày trước...
Minh Nguyệt Quận chúa lập tức cắt đứt dòng hồi tưởng của mình, chỉ lạnh mặt gật đầu với Tang Du, rồi thuận miệng hỏi:
“Đã dùng cơm tối chưa?”
Tang Du rũ mắt, cẩn thận trả lời: “Bẩm mẫu thân, chưa ạ.”
“Ngồi xuống dùng bữa cùng mọi người đi.” Minh Nguyệt Quận chúa thản nhiên nói.
Tang Du thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Cảm ơn mẫu thân.”
Bọn nha hoàn hầu hạ bên cạnh lập tức nhanh nhẹn dọn thêm chén đũa cho nàng.
Tang Du cúi đầu ngồi xuống, Lệ Vũ nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười. Chị dâu này tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn, Lệ Vũ rất thích nàng. Hơn nữa, tên nàng còn có chữ "Du", khiến Lệ Vũ cảm thấy càng thêm thân thiết.
Lệ Vũ và Tang Du cùng Minh Nguyệt Quận chúa vừa dùng bữa vừa trò chuyện thêm một lát, sau đó cùng nhau rời khỏi Hàm Đạm Trai.
“Mẫu thân là người ngoài lạnh trong nóng, kỳ thực rất thích tẩu đấy.”
Dưới ánh đèn lồng do hai thị nữ của 2 nữ nhân họ cầm soi sáng hai bên,còn Lệ Vũ khoác tay Tang Du, vừa đi vừa nói.
Lời này của nàng hoàn toàn không phải chỉ để an ủi.
Với thân phận và tính tình của Minh Nguyệt Quận chúa, nếu bà thật sự không ưa Tang Du, e rằng ngay cả một câu khách sáo qua loa cũng lười nói, chứ đừng nói đến chuyện mời nàng cùng dùng bữa.
Tang Du nhẹ nhàng vỗ tay Lệ Vũ, ôn nhu cười: “Ta biết.”
Nhớ tới việc Lệ Thù nhắc đến chuyện họa sư trong cung tới phủ vẽ tranh, nàng liền hỏi:
“Bức họa đã hoàn thành chưa?”
Lệ Vũ gật đầu, đáp một tiếng “Ừm.” rồi không nói gì thêm.
Tang Du tuy mới gả vào Lệ phủ chưa lâu, nhưng cũng đã nghe Lệ Thù kể đôi chút về chuyện giữa Lệ Vũ và Dung Cẩn. Thấy tâm trạng Lệ Vũ không tốt, nàng dịu dàng mở lời, như là khuyên nhủ an ủi, lại như đang giúp nàng cân nhắc lợi hại:
“Thái tử điện hạ văn thao võ lược đều xuất chúng, phẩm hạnh cũng quang minh chính đại, khí độ lỗi lạc, trầm ổn... Kỳ thật cũng có thể xem là bậc hiền tế lý tưởng. Đặc biệt là dung mạo long chương phượng tư, phải nói là một trong những mỹ nam tử xuất sắc nhất kinh thành...”
Nếu không phải vì thân phận quá mức cao quý khiến người ta kính sợ, chỉ e trong kinh đô đã có vô số nữ tử vì Thái tử mà điên cuồng.
Lệ Vũ vẫn không nói gì.
Thái tử điện hạ đúng là tuấn mỹ vô song, lại cao quý hơn người. Nhưng hắn đâu phải là Tử Du ca ca của nàng.
Trong mắt vị đại tiểu thư Lệ gia, thế gian nam nhân, ngoại trừ người trong nhà, chỉ chia làm hai loại: Tử Du ca ca và nam nhân khác.
Nếu có ai nói rằng “Vừa gặp Dung Cẩn, mê muội cả đời”, e rằng cũng không quá đáng.
Chỉ là bây giờ nàng dần trưởng thành, không còn tùy hứng hoang đường như trước, cũng không muốn để người nhà phải bận lòng vì mình. Vì thế, nàng thản nhiên nói:
“Các người nói cứ như thể Thái tử điện hạ nhất định sẽ chọn ta làm Thái tử phi vậy… Lo lắng quá rồi.”
Nói rồi, nàng lại cười tủm tỉm, cố ý đổi đề tài:
“Ta muốn đi nói với đại ca rằng tẩu tẩu khen Thái tử điện hạ là một mỹ nam tử.”
Tang Du giật mình, vội túm chặt lấy nàng, hoảng hốt cầu xin:
“Ấy muội muội tốt, ngàn vạn lần đừng nói với đại ca ngươi chuyện này.”
Phu quân nàng chính là người có máu ghen cực lớn!
Chỉ mới hôm nay thôi, nàng lỡ miệng nói một câu:
“Dung thế tử trọng tình trọng nghĩa, lại còn trẻ tuổi tài cao, dung mạo tựa Phan An, cũng khó trách Ương Ương lại si mê hắn, nhớ mãi không quên.”
Chỉ vì mấy chữ “dung mạo tựa Phan An”, mà Lệ Thù đã ghen đến mức làm khó nàng suốt cả buổi. Thậm chí, ngay cả lúc đến thỉnh an mẫu thân, hắn cũng không chịu buông tha nàng.
Mãi đến khi nàng mềm giọng xin tha, nói nếu còn trì hoãn lâu hơn nữa, mẫu thân sẽ trách tội nàng, Lệ Thù mới miễn cưỡng buông tay. Nhờ vậy, nàng mới có thể thoát thân mà đến muộn một chút.
Lệ Vũ khúc khích cười:
“Tẩu tử yên tâm, ta chỉ đùa với tẩu thôi, sao lại đi méc đại ca được? Lại cho cho huynh ấy cơ hội bắt nạt tẩu.”
Hai người vừa trò chuyện vừa trêu ghẹo nhau, đến ngã rẽ thì tạm biệt, mỗi người trở về viện của mình.
Về đến viện, Lệ Vũ tất nhiên lại tắm rửa, chỉnh trang một lượt.
Vì còn sớm, nàng trước tiên xem xét chiếc áo lót bằng lụa Lưu Li đã khâu dưới ánh đèn, rồi cùng Lả Lướt và Hổ Phách bàn bạc về phương thuốc mới cho tân cao chi hương lộ.
Sau khi ba nha hoàn mỗi người một việc rời đi, Lệ Vũ ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng đùa nghịch con mèo nhỏ vừa mới tỉnh ngủ đang cuộn tròn trên tấm đệm mềm.
Con mèo này toàn thân lông trắng muốt, không vương chút tạp sắc, khi cuộn lại trông chẳng khác gì một viên bánh trôi tuyết trắng. Vì thế, nàng đặt cho nó cái tên “Bánh Trôi”.
Bánh Trôi là một con mèo trắng mũm mĩm, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Đôi mắt tím nhạt, mũi, miệng và lớp đệm thịt trên móng vuốt đều mang sắc hồng phấn mềm mại. Nhìn vừa thanh nhã vừa đáng yêu, tính tình lại lười biếng, kiêu kỳ hệt như chủ nhân của nó. Đúng là vật nhỏ hợp với người.
Lệ Vũ xoa nắn bộ lông mềm mượt của Bánh Trôi, vuốt ve hồi lâu rồi mới rửa tay sạch sẽ, lấy ra hộp đào hoa tiên vừa mua ở Lâm Lang Các hôm nay.
Trên chiếc bàn nhỏ, lư hương bằng sứ men xanh vẽ hoa sen nhẹ nhàng tỏa khói, hương thơm thoang thoảng vấn vít trong không khí.
Lệ Vũ mặc áo váy màu hồng ruốc, quỳ ngay ngắn trên đệm mềm. Tay trái nàng cầm một tờ hoa tiên, tay phải khẽ cầm một cây bút lông cừu cán mảnh.
Mã Não quỳ một bên, lặng lẽ giúp Lệ Vũ mài mực.
Nàng phát hiện ngón tay trắng nõn của tiểu thư nhẹ nhàng vỗ lên tờ đào hoa tiên, nhưng hồi lâu vẫn không hạ bút. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Lệ Vũ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo ánh trăng rằm treo trên ngọn cây ngoài cửa sổ, ngẩn người xuất thần.
Đôi mắt Lệ Vũ dừng lại nơi vầng trăng sáng, nhưng tâm trí nàng lại lặp đi lặp lại hình ảnh ở Lâm Lang Các ban sáng—lúc Dung Cẩn dịu dàng đỡ lấy Tống Oánh.
Là thiên kim của Quốc Công phủ, từ nhỏ Lệ Vũ chưa từng thực lòng hâm mộ bất kỳ ai. Ngay cả các công chúa cao quý trong cung, nàng cũng chẳng lấy làm ngưỡng mộ. Nhưng duy nhất chỉ có Tống Oánh—nàng thật lòng hâm mộ nàng ấy.
Chỉ bởi vì Tống Oánh đã cùng Tử Du ca ca đính hôn từ lâu. Nàng ấy có thể danh chính ngôn thuận trở thành thế tử phi của hắn, có thể cùng hắn bạch đầu giai lão, bên nhau trọn đời.
Lệ Vũ thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng đề bút, chấm vào làn mực thanh hương, rồi nghiêm túc sao chép vài dòng chữ lên đào hoa tiên.
Viết xong, nàng lại ngẩn người nhìn những dòng chữ ấy, cứ thế thất thần cho đến khi nét mực thấm qua lớp giấy. Lúc này, nàng mới cẩn thận nâng lên hộp bách bảo mà mình trân quý nhất, trân trọng đặt tờ hoa tiên vừa viết vào trong.
Mà chiếc tráp ấy, đã không biết cất giữ bao nhiêu tờ đào hoa tiên như vậy.
Một tráp đầy, chứa đựng tất cả những luyến mộ và tương tư của một thiếu nữ.
Ngày kế là mùng tám tháng tám, cũng là sinh nhật của Tạ Vân Lan, phu nhân của tiểu hầu gia Vĩnh Định hầu phủ. Để mừng ngày này, Vĩnh Định hầu phủ tổ chức một buổi yến tiệc tại Lan viên, thiệp mời được gửi rộng rãi, và dĩ nhiên, Lệ Vũ cũng có một phần.
Vị tiểu hầu gia phu nhân này, khi còn chưa xuất giá, vốn là Đại tiểu thư Tạ gia của Hàn Quốc công phủ, từ lâu đã danh tiếng vang xa.
Chỉ là, khác với “diễm danh” của Lệ Vũ, Tạ Vân Lan lại được người đời ca tụng với “nhã danh”.
Điều khiến thiên hạ bàn tán nhiều hơn cả chính là thân phận đặc biệt của nàng—người trong lòng mà đương kim Thái tử điện hạ Tiêu Diễn từng tha thiết cầu mà không được.
Tương truyền, năm đó Thái tử điện hạ và Tạ Vân Lan vô cùng thân thiết, thậm chí còn có ý cưới nàng làm Thái Tử Phi. Nhưng không rõ vì lý do gì, nàng lại quay đầu gả cho Hàn Húc, tiểu hầu gia của Vĩnh Định hầu phủ.
Lại nói, sau chuyện này, Thái tử vì quá đau lòng mà tự thỉnh rời kinh, xuất chinh biên quan rèn luyện. Mãi đến mấy ngày trước đây, hắn mới hồi kinh.
Thời gian Thái tử trở về lần này lại trùng hợp đến mức kỳ diệu—vừa vặn cận kề sinh nhật của Tạ Vân Lan.
Vậy nên, trong các cuộc trò chuyện riêng tư, không ít người đoán rằng liệu Thái tử có xuất hiện trong yến tiệc sinh nhật của nàng hay không.
Dù Tạ Vân Lan đã xuất giá, nhưng bữa tiệc lần này lại là do tiểu hầu gia tổ chức, cốt để thêm phần náo nhiệt, không phân biệt nam khách hay nữ khách. Chính bởi vậy, lời đồn đoán về sự hiện diện của Thái tử càng lan truyền khắp kinh thành.
Lệ Vũ sau khi được thị nữ hầu hạ rửa mặt, chải đầu, trang điểm xong, trong tay khẽ vuốt ve tấm thiệp mời chạm khắc hoa ngọc lan, bất giác nhớ đến mối nhân duyên sâu xa giữa Thái tử và Tạ đại tiểu thư, rồi chợt bật cười.
Lưu Li đứng bên cạnh, giúp nàng chỉnh lại dải lụa choàng thêm lần nữa, thấy thế liền tò mò hỏi:
"Cô nương cười gì vậy?"
Lệ Vũ khẽ lắc đầu, không trả lời.
Chỉ là, trong lòng nàng bỗng dâng lên một ý nghĩ—tại sao đột nhiên lại cảm thấy Thái tử điện hạ và mình có chút đồng bệnh tương liên?
Một người tôn quý như Thái tử, đường đường là thiên chi kiêu tử, vậy mà cũng không thể cưới được người mình thương. Nếu so với nàng, hắn thậm chí còn thảm hơn, thật sự không nhường một tấc.
Ngay cả Thái tử mà cũng thất ý trong chuyện tình cảm, vậy thì nỗi đau của nàng chẳng phải cũng trở nên bình thườnghay sao?
Nghĩ như vậy, bao nhiêu u sầu trong lòng bỗng nhiên tan biến đi rất nhiều.
Lại nhớ tới việc Tử Du ca ca cũng có khả năng sẽ đưa phu nhân của hắn đến dự tiệc hôm nay, trong lòng Lệ Vũ lại càng nảy sinh mong chờ.
Vì thế, mang theo một tâm trạng có phần nhẹ nhàng và vui vẻ, Lệ Vũ tiến đến dự yến tiệc mừng sinh nhật của Tạ Vân Lan.
Tạ Vân Lan cùng tiểu hầu gia Hàn Húc đích thân đứng ở cửa nghênh đón khách. Vợ chồng hai người quả thực là một cặp trai tài gái sắc, tình cảm thắm thiết, vô cùng xứng đôi.
Khi xe ngựa dừng trước cổng phủ, Lệ Vũ bước xuống, đi vào hoa viên. Tạ Vân Lan thấy nàng, khẽ mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
Tạ Vân Lan—người cũng như tên, thanh nhã như lan, ung dung đoan trang.
Nhân lúc trò chuyện cùng nàng, Lệ Vũ kín đáo quan sát một lượt, trong lòng thầm nghĩ:
"Cũng khó trách Thái tử điện hạ lại khuynh mộ nàng đến vậy."
Rốt cuộc, hắn là Trữ quân, là người tương lai ngồi trên ngôi cửu ngũ, mà Tạ đại tiểu thư với khí chất và dung mạo này, quả thực rất xứng làm mẫu nghi thiên hạ.
Ở chốn kinh thành, ai ai cũng thắc mắc vì sao năm đó Tạ Vân Lan từ chối Thái tử mà lại chọn gả cho tiểu hầu gia.
Chuyện này khiến mọi người bàn luận không thôi, thậm chí không ai hiểu nổi.
Lệ Vũ cũng không ngoại lệ—nàng tò mò, rốt cuộc vì lý do gì mà Tạ Vân Lan lại từ bỏ Thái tử điện hạ để gả cho Hàn Húc?
Nghe nói Tạ Vân Lan và Hàn Húc phu thê hòa hợp, tình cảm sâu đậm, ân ái mặn nồng. Vì vậy, dù trong lòng mang đầy tò mò, Lệ Vũ cũng có phần khâm phục và thấu hiểu lựa chọn của nàng ấy.
Rốt cuộc, dù một nam tử có tôn quý đến đâu, có thể nào sánh được với người khiến trái tim mình rung động?
Nhưng tình yêu trên đời này, có kẻ vui, có người sầu.
Chỉ đáng tiếc, ngay cả tôn quý như Thái tử điện hạ, cũng giống như nàng, trở thành kẻ thất bại trong tình yêu.
Nghĩ đến đây, Lệ Vũ bất giác tự hỏi—không biết hôm nay Thái tử điện hạ có xuất hiện hay không?