Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy? Tại sao ta lại phải lao vào cuộc sống ồn ào, vội vã, chạy đua với những thứ không bao giờ bắt kịp? Tại sao lại có những ngày tồi tệ, khi chỉ một cơn gió nhẹ cũng làm lòng người xao động? Tại sao niềm vui lại dễ dàng biến mất, còn nỗi buồn thì cứ bám riết lấy, như một thứ gì đó không thể dứt ra được?

Tại sao yêu thương lại phức tạp đến thế? Tại sao mọi người lại có thể tổn thương nhau, rồi lại quay lưng đi, mặc kệ những trái tim đang rỉ máu trong im lặng? Tại sao người ta cứ mãi tìm kiếm điều gì đó xa vời, mà không bao giờ thấy đủ, không bao giờ hài lòng? Tại sao cứ phải mãi yêu, mãi hy vọng, rồi lại thất vọng, chỉ để rồi lại tiếp tục yêu, tiếp tục hy vọng, như một vòng luẩn quẩn không có lối thoát?

Và tại sao ta không thể một lần dừng lại, chỉ để ngồi yên và lắng nghe nhịp đập của con tim mình? Liệu có phải là điều kỳ diệu, khi một mình cũng có thể trở thành nơi để trở về, là nơi chốn tĩnh lặng để chữa lành sau những lần gục ngã, sau bao lần thất bại, những nỗi buồn chất chồng? Liệu một mình có thể mang lại bình yên, hay chỉ là một nỗi cô đơn lặng lẽ bao trùm tâm hồn?

Chẳng phải đôi khi, sự tĩnh lặng mới là điều ta cần nhất? Không phải lúc nào cũng phải có ai bên cạnh, không phải lúc nào ta cũng phải chạy theo đám đông để cảm thấy mình thuộc về đâu đó. Đôi khi, ta chỉ cần một chút không gian riêng, một tách trà, một mẫu bánh, một quyển sách cùng một chút yên tĩnh để tìm lại chính mình. Tại sao lại không thể, phải không?

Tại sao ta phải luôn cố gắng chứng tỏ mình mạnh mẽ, khi trong lòng chỉ muốn một lần được yếu đuối, được gục đầu vào vai ai đó và khóc một chút để nhẹ bớt nỗi lòng? Nhưng rồi lại tự hỏi, liệu có phải ta đã quá mệt mỏi, khi phải sống trong một thế giới đầy rẫy những kỳ vọng và ánh mắt đánh giá từ người khác? Liệu có thể buông bỏ hết tất cả, sống đúng với chính mình, sống theo cách riêng mà ta thực sự muốn không?

Đôi khi, một mình lại là điều tốt nhất. Không phải vì ta không cần ai, mà vì đôi khi ta cần sự tĩnh lặng, cần một không gian để tự đối diện với chính mình, để cảm nhận được những niềm vui giản dị và nhỏ bé. Một mình không có nghĩa là cô đơn. Một mình có thể là cách để ta học cách yêu thương chính mình, để chữa lành những vết thương cũ, để mỉm cười với những ngày đã qua và những ngày sắp tới.

Vì sao ta phải mãi băn khoăn về những điều không thể thay đổi? Tại sao lại đau buồn khi mọi thứ không như ý? Cuộc sống này chẳng phải vốn dĩ đã không hoàn hảo hay sao? Và rồi, chẳng phải mọi thứ đều sẽ qua đi, như những cơn mưa mùa hè, tuy đến bất chợt và u ám, nhưng cuối cùng lại nhường chỗ cho một ngày mới, tràn ngập ánh nắng sao?

Vì vậy, có phải đôi khi, việc một mình là cách tốt nhất để ta tìm thấy sự bình yên trong lòng? Để ta có thể hít thở sâu một hơi, để lắng lại giữa những ồn ào của cuộc sống, để cảm nhận lại những điều thật giản dị, mà lâu nay ta đã bỏ quên?

Không có gì sai khi ta chọn một mình. Một mình không phải là sự yếu đuối, một mình không đồng nghĩa với cô đơn, mà là thời gian để ta chữa lành, để ta nhìn nhận lại bản thân mình và là thời gian để ta tìm lại sự bình yên trong lòng. Đôi khi, ta cần những khoảnh khắc tĩnh lặng như vậy, để nhận ra rằng mình vẫn ổn, rằng dù không có ai bên cạnh, ta vẫn có thể yêu thương cuộc sống, và yêu thương chính mình.

Vậy thì, tại sao không thử một lần dừng lại, một lần để thật sự thảnh thơi, cho phép bản thân ngừng chạy đua với những lo toan, ngừng tìm kiếm ở bên ngoài những thứ chưa bao giờ có thể lấp đầy được trái tim mình? Một lần, chỉ một lần thôi, để cho mình được nghỉ ngơi, để cảm nhận sự bình yên trong từng hơi thở, trong từng khoảnh khắc tĩnh lặng. Để rồi nhận ra rằng đôi khi, một mình cũng chẳng sao cả. Để thấy rằng chính bản thân ta cũng đã là một người bạn tuyệt vời nhất trong cuộc sống này mà ta có thể có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play