Cô ấy không phải là một ngôi sao sáng rực trên bầu trời, nhưng ánh sáng của cô ấy khiến tôi không thể không nhìn vào. Đó không phải là vẻ đẹp dễ thấy, không phải một kiểu người mà ai nhìn qua cũng phải ngoái lại. Nhưng với tôi thì khác, là một điều kỳ lạ, không thể lý giải được, khiến tôi cứ mãi nhớ về cô. Cô ấy nhỏ bé, có một dáng người mảnh mai, như những cánh hoa nhẹ nhàng trong gió, nhưng lại toát ra một khí chất mạnh mẽ, như cơn gió mùa hè chợt thổi qua làm xao động cả một vùng trời yên bình.

Tôi, một chàng trai bình thường như bao người khác, không có gì nổi bật, chẳng dám tự tin bước đến gần cô ấy. Tôi chỉ là người đứng bên lề cuộc sống của cô, lặng lẽ quan sát, lắng nghe những câu chuyện mà cô vô tình để lại. Tôi không biết từ khi nào mình đã bắt đầu để ý đến cô, chỉ biết rằng một lần, một khoảnh khắc nào đó, cô đã chiếm trọn mọi ngóc ngách trong tâm trí tôi mà không hề hay biết.

Cái lần tôi "say nắng" cô lần đầu tiên, vẫn nhớ như in. Hôm ấy là một buổi thuyết trình nhóm môn học, có cả cô trong đó. Nhóm thuyết trình ấy đưa ra một quan điểm mà phần lớn mọi người đều đồng tình, nhưng cô thì khác. Cô đứng lên, nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng qua, nhưng lại mạnh mẽ và sắc bén đến mức khiến bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi. Cô không hét lên, không ầm ĩ, chỉ dùng những lời nói nhẹ nhàng, từ tốn, nhưng lại có sức nặng khiến cả nhóm im bặt. Cô ấy phản biện, không phải vì muốn thể hiện bản thân, mà vì cô thực sự tin vào những gì mình nói. Dáng người nhỏ nhắn ấy lại càng trở nên kiên định hơn bao giờ hết trong mắt tôi.

Và rồi, một ngày, cơ hội đến. Một người bạn của cô, người mà tôi đã quen biết trước đó trong những buổi học trước, đã mời tôi gia nhập vào nhóm làm việc. Mặc dù lời mời đến một cách tình cờ và bất ngờ, nhưng lại mở ra cánh cửa giúp tôi đến gần cô hơn. Mỗi lần làm việc cùng nhóm, tôi lại có cơ hội được ngồi gần cô, nghe cô chia sẻ về những bài học, những chủ đề mà cô đam mê. Nhưng không chỉ vậy, những lúc ấy tôi còn được chứng kiến những khoảnh khắc vui tươi, nhẹ nhàng khi cô trò chuyện, đùa giỡn với bạn bè. Trong những phút giây ấy, tôi nhận ra cô không chỉ là một người thông minh, tự tin, mà còn là một cô gái vô tư, dễ mến, mang đến cho những người xung quanh cảm giác bình yên và vui vẻ.

Những khoảnh khắc ấy, là làn gió nhẹ nhàng thoảng qua tâm trí tôi, khẽ vương vấn mãi không rời. Tim tôi bối rối, loạn nhịp mỗi khi nghe tiếng cười của cô, như một nhịp đập bất chợt trong không gian tĩnh lặng. Tình cảm trong tôi lớn dần lên, âm thầm nhưng đầy mãnh liệt, giống những đóa hoa lặng lẽ nở vào buổi sớm mai, nhẹ nhàng mà tràn đầy sức sống. Nó vội vã như cơn gió mùa xuân, thổi qua và khiến trái tim tôi chao đảo, xao xuyến. Cô ấy không hay biết rằng trong sâu thẳm trái tim tôi, một cảm xúc ấm áp đang hình thành, nhẹ nhàng như làn gió thoảng, lại mạnh mẽ, như dòng suối lặng lẽ chảy, không bao giờ dừng lại. Cảm giác ấy, tựa một câu chuyện tình đầy mộng mơ, mà tôi không dám tin mình có thể trở thành một phần trong đó.

Dù gần gũi hơn là thế, tôi vẫn không dám mở lời. Cảm giác ấy như thể tôi đang đứng dưới một chiếc cầu vồng lớn rực rỡ, nhìn về phía bờ bên kia, nơi có cô ấy – một nơi tôi chỉ dám ngước nhìn từ xa, nhưng chẳng bao giờ có thể với tới. Cô ấy có biết không, tôi đã luôn dõi theo từng bước đi của cô, luôn nhìn về phía cô với ánh mắt lặng lẽ, nguyện giữ những cảm xúc ấy trong lòng mình, không để nó vỡ òa ra ngoài. Cô ấy vẫn tiếp tục là người con gái nhỏ nhắn ấy, với nụ cười ấm áp và giọng nói dịu dàng, còn tôi vẫn mãi chỉ là một người đứng từ xa, nhìn cô với những cảm xúc chưa bao giờ dám nói thành lời.

Tình yêu ấy, dù chưa một lần được thổ lộ, vẫn âm thầm lớn lên trong tôi. Có những lúc, tôi tự hỏi liệu cô có cảm nhận được điều gì từ ánh mắt của tôi, liệu những lần tôi nhìn cô từ xa có khiến cô cảm nhận được sự hiện diện của tôi? Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng, tôi lại tự an ủi mình rằng mình chỉ là một bóng hình mờ nhạt trong không gian đó, một cái tên vô danh mà cô có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhận ra. Cô không cần biết đến tôi, và tôi cũng chẳng dám làm phiền đến cô. Nhưng ngay cả khi không có lời nói nào, tình cảm ấy vẫn ở đó, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc như một khúc nhạc buồn, như một cơn mưa rào mùa hè, không ồn ào, không vội vã, chỉ lặng lẽ thấm vào lòng.

Cô ấy không bao giờ biết được rằng trong tôi, cô đã trở thành một phần không thể thiếu của những ngày tháng bình yên ấy. Những buổi học cùng cô, những lần trao đổi ngắn ngủi, dường như là những khoảnh khắc quý giá mà tôi chẳng thể tìm thấy ở đâu. Và tôi cứ thế, cứ âm thầm yêu thương cô từ xa, như một người lữ khách trong mơ, bước đi trên con đường mình tự vẽ ra, nhưng chẳng bao giờ có thể chạm tay vào thực tại.

Dù biết rằng tình cảm này có thể chỉ là một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực, tôi vẫn chẳng thể nào quên được cô. Và dù chẳng dám nói ra, tôi vẫn luôn cảm thấy mình may mắn vì đã được sống trong thế giới của cô, dù chỉ là một chút thôi, trong những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

Dù thời gian trôi qua, dù mỗi ngày tôi đều ở đó, lặng lẽ, xa xôi nhìn cô, tôi biết sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để bước gần hơn. Cô ấy vẫn là cô gái nhỏ bé ấy, với những nụ cười tỏa sáng và đôi mắt luôn ngập tràn những niềm vui. Cô chẳng bao giờ biết rằng, ở nơi xa xôi ấy, có một người luôn theo dõi từng bước đi của cô, như thể chỉ có tôi mới thấy được những điều nhỏ bé, những khoảnh khắc không ai chú ý đến.

Mỗi lần cô cười, trái tim tôi như bừng tỉnh, những âm thanh ấy nhẹ nhàng nhưng lại vỗ về tâm hồn tôi, như một bản nhạc lạ kỳ mà chỉ riêng tôi mới có thể cảm nhận hết thảy. Tiếng cười ấy, ánh mắt ấy, chúng dần trở thành một phần không thể thiếu trong những khoảnh khắc bình yên mà tôi lặng lẽ cất giữ trong tim. Nhưng tôi vẫn chỉ là một bóng hình mờ nhạt, đứng im lặng phía bên kia của bức tường vô hình, không dám bước qua, không dám gần hơn. Còn cô ấy, vẫn cứ vô tư sống những ngày tháng tươi đẹp ấy, không hề hay biết về sự hiện diện của tôi, người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Tôi không cần lời nói, không cần một sự thừa nhận, chỉ cần thế thôi. Dù không bao giờ được gần cô, dù không bao giờ có thể mở lòng, tôi vẫn cảm thấy trái tim mình cứ đập mãi, nhẹ nhàng nhưng không ngừng nghỉ. Cảm xúc ấy, như những cơn gió thầm lặng, như những cánh hoa sớm mai, cứ vương vấn, cứ âm thầm hiện hữu.

Có phải tình yêu, đôi khi chỉ là những khoảnh khắc như thế? Những cảm xúc không lời, những yêu thương không bao giờ được thổ lộ, nhưng lại cứ mãi sống trong ta, Nó cứ thế tồn tại, lặng thầm và vĩnh cửu, dù có lặng lẽ đến đâu… Liệu có ai biết được rằngtrong một khoảnh khắc, có thể có một trái tim thầm lặng yêu thương, chỉ vì một người, từ xa, mà không dám bước đến gần? Và liệu, ở bên kia cầu vồng, liệu có một nơi nào cho những tình cảm không thể nói thành lời ấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play