Khi tôi còn là một đứa trẻ, ông tôi luôn có những cách đặc biệt để dạy tôi về cuộc sống. Ông không phải là người dễ dàng bày tỏ cảm xúc hay những lời dạy dài dòng, mà mỗi bài học đều được ông gửi gắm qua những câu chuyện giản dị và những khoảnh khắc bình yên. Có một lần, khi tôi ngồi xem ông trồng cây ở sau vườn, ông chợt quay sang bảo tôi: “Con có bao giờ tự hỏi, một hạt giống cần bao lâu để nở hoa? Liệu chúng có thể nở khi chúng ta vội vàng, hay chỉ khi chúng ta cho nó thời gian để trưởng thành?”
Khi ông nói câu ấy, tôi chỉ là một đứa trẻ, và câu hỏi của ông như một hạt giống được gieo vào tâm trí tôi, nhưng lúc đó tôi không hiểu được hết ý nghĩa của nó. Nó chỉ là một lời nói thoảng qua, một câu hỏi vô hình mà tôi không mấy để tâm. Thời gian trôi qua, tôi lớn lên, và câu hỏi đó dần chìm vào quên lãng.
Sau khi ông qua đời, tôi cảm thấy một khoảng trống lớn lao, như thiếu đi một phần của mình. Một sự mất mát mà tôi không thể lấp đầy, như một phần của tôi đã mất đi. Tôi chỉ biết ngồi lặng lẽ, đắm chìm trong nỗi buồn, không có câu trả lời nào cho sự trống vắng ấy.
Vào một buổi chiều, khi tôi ngồi một mình, lòng buồn bã nhớ lại những kỷ niệm về ông, ánh mắt tôi vô tình lướt qua cửa sổ và hướng ra vườn. Cái cây mà ông trồng năm xưa giờ đã cao lớn, vươn lên mạnh mẽ, cành lá xum xuê, như một phần của ký ức sống động. Chợt, một cơn sóng nhẹ trong tâm trí tôi đưa tôi về câu nói của ông, câu hỏi mà lúc nhỏ tô băn khoăn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra, cây lớn lên không phải chỉ trong một sớm một chiều. Nó cần thời gian để thay đổi từng chút một, và tôi muốn tìm kiếm lấy câu trả lời mà ngày đó ông muốn nói với tôi.
Và rồi, tôi quyết định tìm cho mình một hạt giống, nhẹ nhàng gieo nó xuống đất vườn sau nhà, bên cạnh cây của ông. Mỗi ngày, tôi chăm sóc nó, không nóng vội, không lo âu, để thời gian tự làm công việc của nó.
Cây bắt đầu nảy mầm, rồi từ từ lớn lên. Những ngày đầu, tôi không thấy gì khác biệt, chỉ là một mầm xanh bé nhỏ, tưởng chừng sẽ không thể trụ vững. Nhưng tôi kiên nhẫn, dần dần, cây vươn lên, mạnh mẽ hơn, từng lá cây đều đón nhận ánh sáng mặt trời. Và trong suốt quá trình ấy, tôi nhận ra một điều: chính bản thân tôi cũng đang lớn lên, cũng đang tìm thấy sự bình yên trong chính những điều giản dị của cuộc sống.
Có một ngày, khi tôi đứng nhìn cây, nhìn thành quả mà tôi đã tạo nên, chúng nở ra những bông hoa thật đẹp khiến khu vườn như trở nên thơ mộng hơn, tôi hiểu ra rằng ông đã muốn tôi học được cách kiên nhẫn và yêu thương, không chỉ dành cho những gì xung quanh mà còn cho chính bản thân mình. Câu hỏi của ông không phải là để tôi tìm một câu trả lời ngay lập tức, mà là để tôi tự nhận ra: “Liệu con có thể chờ đợi đủ lâu để nhìn thấy sự thay đổi mà không vội vã, không cầu mong điều gì khác ngoài những gì tự nhiên sẽ đến?”
Cây ấy, không chỉ còn là một cây trong vườn, mà nó còn là những lời dạy, những gì mà tôi đã học được từ ông. Đôi khi, chúng ta tìm kiếm những điều lớn lao trong cuộc sống, những câu trả lời dễ dàng và nhanh chóng, mà đôi khi không nhận ra, hạnh phúc và sự bình yên cũng có thể đến từ những gì đơn giản nhất. Như cây không thể nở hoa ngay lập tức, nó cần đến thời gian, và tôi cũng vậy. Cuộc sống không thể nào chỉ đi theo kế hoạch của chính mình, nhưng nếu ta biết kiên nhẫn, biết yêu thương, trân trọng những gì mình đang có, thì sự bình yên rồi sẽ tự khắc đến.
Vậy là, qua từng năm tháng, tôi đã hiểu ra lời ông muốn dạy. Cây lớn lên không vì tôi thúc ép nó hay vì tôi muốn nó lớn , mà vì tôi đã chăm sóc nó, cho nó thời gian và không gian để phát triển. Và tôi, cũng vậy, học cách để cho những điều tốt đẹp trong cuộc sống tự tìm đến, mà không cần vội vàng, không cần phải ép buộc.
Cuối cùng, đứng trước cây, tôi lại bất chợt nhớ về câu hỏi của ông và tôi mỉm cười. Có lẽ, tất cả những gì tôi cần làm là tin tưởng vào bản thân, vào hành trình, vào thời gian, và để mỗi bước đi đều là một phần trong quá trình trưởng thành. Cây không chỉ là minh chứng cho sự vươn lên, mà còn là hình ảnh về một tâm hồn kiên nhẫn, sự bình yên trong những điều giản dị, những điều mà ta thường bỏ lỡ trong cuộc sống hằng ngày, những điều mà ta thường không vội vã nhận ra.