"Đây, đây là gì?" 

Người đàn ông đẩy tôi vào tường, thở hổn hển. Cơ thể anh ta phập phồng theo từng nhịp thở, trông rất nguy hiểm. 

"Cô đến một mình?" 

Anh ta hỏi tôi bằng giọng chất đầy sự nghi ngờ.

Hành động của anh ta thật thô lỗ với một người đang cố giúp đỡ anh là tôi đây, nhưng xét đến thân phận ban đầu của anh ta và vị trí của tôi lúc này, tôi không thể nào phản kháng lại. Tất nhiên, tôi biết thân phận của anh ta vì tôi đã đọc hết nguyên tác rồi!

Và từ góc nhìn của anh ta, đây quả là một tình huống đáng nghi. Một người phụ nữ lạ mặt đưa anh ta đến một nhà kho và băng bó vết thương cho anh ta - là tôi thì tôi cũng sẽ nghi ngờ.

Tôi không muốn làm tình hình trở nên tồi tệ hơn. Nếu anh ta nhầm tôi là kẻ thù và giết tôi, thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.

Cuối cùng, tôi gật đầu chậm rãi. Có vẻ như anh ta lo lắng rằng tôi có thể đã dẫn theo ai đó.

"Tôi... tôi đến đây một mình."

Nghe tôi nói xong, anh ta nín thở, mắt đảo khắp xung quanh. 

Tiếng mưa xối xả át đi mọi âm thanh khác. 

"...một mình à?"

Tôi cố gắng thoát khỏi anh ta nhưng vô ích. Anh ta tựa vào vai tôi, cơ thể nóng ran như lửa đốt. Đầu anh ta chạm vào vai tôi, khiến tôi cảm thấy rùng mình.

Đột nhiên, anh ta ngã quỵ xuống. 

"Này!" 

Tôi vội vàng đỡ lấy anh ta. 

Cả người anh nặng trịch, khiến tôi vô cùng khó nhọc mới đỡ được anh dậy. 

Cũng đúng thôi, anh ta cao lớn và cơ bắp như thế cơ mà. 

Tôi rên rỉ khi cố xoay người anh lại.

Tôi nhìn anh thì phát hiện ra vết thương của anh đã chuyển biến xấu hơn

“Ôi, như này chắc đau lắm.”

Máu không ngừng chảy từ miệng vết thương.

Tôi tự hỏi không biết anh ta đã chết hay chưa.

Tôi tặc lưỡi cho qua, nhặt lấy lọ thuốc bị rơi dưới đất.

Vì là người hầu nên tôi chỉ có được loại thuốc rẻ tiền này thôi.

Dược phẩm là thứ xa xỉ, chỉ có những người giàu có mới có được. 

Tôi đã phải dành dụm rất lâu mới mua được lọ thuốc này, dù chỉ là loại bình thường. 

Nhưng giờ đây, khi sinh mạng của nhiều người trong gia đình của bá tước Maynard và cả tôi đang bị đe dọa, nên tôi phải dùng nó.

Tôi luôn tò mò về hiệu quả của loại thuốc này. Không chần chừ, tôi mở nắp lọ thuốc. Trước khi dùng cho người đàn ông, tôi đưa lọ thuốc lên mũi ngửi thử. Kỳ lạ thay, nó không có mùi gì cả.

Tôi từ từ đổ chất lỏng màu đỏ lên vết thương. Lập tức, một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện, bao phủ lấy vết thương.

Vừa chạm vào vết thương, chất lỏng bắt đầu phát ra một ánh sáng mờ ảo. Nó tỏa sáng như một biển hiệu neon. Ánh sáng phát ra từ vết thương chiếu nhẹ nhàng rồi dần dần mờ đi.

Tại nơi ánh sáng biến mất, miệng vết thương đã lành lại một phần.

Có vẻ như đó thực sự là một loại dược phẩm cấp thấp. Chỉ có một lớp da mỏng mới hình thành trên miệng vết thương, và trông có vẻ như vết thương sẽ rách ra nếu anh ta di chuyển. Hiệu quả của loại dược phẩm thấp này chỉ giới hạn ở việc cầm máu.

Tôi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng nếu sau này mua thêm một lọ nữa thì có thể sẽ hữu ích.

Sau khi suy nghĩ xong, tôi dùng chiếc khăn tay đã chuẩn bị để băng bó vết thương của anh. Tuy khá vụng về, nhưng vẫn sẽ giúp ích cho anh ta. Vết thương đã đóng lại và máu cũng đã ngừng chảy, nguy cơ tử vong do mất máu quá nhiều cũng đã giảm.

Nhìn lên khuôn mặt của anh ta một lần nữa, trông anh ấy có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Như vậy đã được chưa nhỉ?

Nếu anh ta có thể sống sót qua mùa mưa thì anh ta sẽ không phải đến đây nữa. Bằng cách đó, tương lai của Veronica sẽ không phải chịu thống khổ bất hạnh nữa. Dù sao thì hai người họ sẽ không gặp nhau mà.

Tốt lắm.

Tôi nên mang đồ ăn cho anh ta thường xuyên để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng như chăm sóc anh ta cho đến khi anh ta rời đi thì thôi.

Cứ nghĩ đến việc bản thân đã bảo vệ Veronica yêu dấu khỏi tương lai đến tối lại khiến tôi cảm thấy thật tự hào.

Và tôi cũng đã giúp bản thân tránh khỏi cái chết trong tương lai.

“Nhưng mà anh ta đẹp trai thật nha.”

Tôi vừa nhìn người đàn ông nằm trên sàn vừa lẩm bẩm.

Veronica, nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, là một cô gái vô cùng dễ thương và xinh đẹp, nhưng nam phụ phản diện trong nguyên tác cũng là một người có vẻ đẹp như tượng tạc. Vậy thì nam chính hẳn là còn đẹp trai hơn rất nhiều so với tên này nhỉ.

Tôi gạt lọn tóc ướt của anh ta sang một bên và từ từ quan sát những đường nét trên khuôn mặt anh ta. 

Đôi mắt xanh sắc sảo ẩn sau đôi mi đang nhắm nghiền, chiếc mũi cao, đôi môi khép nhẹ, và yết hầu rõ rệt dưới cằm. 

Làm sao làn da của anh ta có thể mịn màng đến vậy? 

Và còn về cái cơ thể đó nữa?

 “Không, bình tĩnh lại nào.” 

Tôi lắc đầu để xua tan những suy nghĩ của mình khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông. 

Anh ta và tôi đâu có quen nhau. 

Sẽ tốt hơn nếu chúng tôi vẫn là người xa lạ trong tương lai. 

Tôi xác nhận rằng người đàn ông đã ngủ và đứng dậy. 

Việc sơ cứu đã hoàn tất, và tôi cũng không thể làm gì hơn để giúp anh ta nữa rồi.

***

“Hự.”

Alexander nhíu mày, từ từ mở mắt khi một cơn đau nhói lan khắp bụng dưới.

Căn phòng tối đen như thể bây giờ đang là buổi tối vậy, không có chút ánh sáng nào lọt vào.

‘Mình đang ở đâu?’

Alexander cố gắng hồi tưởng lại. 

Anh ta đã chờ một người phụ nữ tên Claire quay trở lại. 

Anh nhớ đã đẩy Claire vào tường khi cô ta bước vào và xác nhận bản thân đến đây một mình. 

Đúng vậy, anh nhớ rõ đến đó. 

Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì anh cũng không nhớ rõ nữa. 

Alexander nhìn quanh. 

Vẫn là nhà kho cũ. 

Anh thở phào nhẹ nhõm, xác nhận mình vẫn an toàn trong nhà kho. 

May mắn thay, có vẻ như Claire không phải đồng bọn của kẻ phản bội. 

Với suy nghĩ đó, Alexander từ từ ngồi dậy.

Vết đâm ở bụng anh vẫn còn đau nhói. 

Vô tình chạm vào vết thương, Alexander cảm thấy có gì đó lạ. 

Tay anh chạm vào một miếng vải được quấn như một băng gạc. 

Nhìn vào mảnh vải được buộc cẩn thận, Alexander bật cười khẽ. 

Nó không được khéo léo lắm, nhưng rõ ràng là ai đó đã rất tỉ mỉ.

***

“Claire, cháu làm gì ở đây giờ này vậy?” 

Trong khi tôi đang lấy đồ ăn trong bếp, đầu bếp trưởng Rotger đã hỏi tôi. 

Tôi giật mình, không ngờ ai lại đến vào lúc này, và vội vàng đứng dậy. 

“À! Dạ, tại cháu đói bụng quá, chắc tại cháu đang lớn. Nên cháu xuống xem có đồ ăn thừa nào để ăn khuya không...” 

Tôi cười ngượng ngùng và nâng khay thức ăn trên tay lên.

Trên khay có vài lát thịt nguội còn thừa từ bữa tối, súp khoai tây nóng hổi, hai củ khoai tây luộc, ba quả trứng luộc, bánh mì và một ly sữa dê. 

"Nếu cháu ăn nhiều như vậy sau bữa tối, sáng mai cháu sẽ bị ốm đấy." 

Giọng Rotger tràn đầy lo lắng. 

Ông ấy nói đúng. 

Nếu tôi ăn hết tất cả những thứ đó rồi đi ngủ, chắc chắn sáng mai tôi sẽ bị ốm. 

Nhưng đây không phải đồ ăn của tôi, nên cũng chẳng sao cả. 

"Cháu không sao đâu. Cháu có thể lấy cái này được không?" 

Rotger nhíu mày nhưng vẫn gật đầu. 

Tôi cúi chào Rotger và đậy nắp khay lại trước khi rời khỏi bếp. 

Trời vẫn còn mưa. 

Tôi nhìn trời mưa một lúc.

Trước khi đi, tôi cẩn thận phủ một tấm vải không thấm nước lên khay. 

Sẽ rất phiền nếu thức ăn tôi chuẩn bị bị ướt. 

Sau khi kiểm tra mọi thứ, tôi kéo mũ xuống và bước ra ngoài mưa.

Mặc dù mặc áo mưa khá dày, nhưng mưa vẫn nặng hạt đến nỗi tôi cảm thấy như nó đang đâm xuyên qua da vậy. 

Liệu tôi có bị bầm tím khắp người không nhỉ? 

Tôi vội vã đi đến một nơi nào đó có thể tránh mưa. 

Nhà kho vẫn im lặng như ngày hôm qua. 

Tôi quen thuộc nâng khay bằng một tay và mở cửa nhà kho.

"Này! Tôi vào đấy nhé." 

Không đợi người đàn ông cho phép, tôi nhanh chóng bước vào. 

Ngay khi bước vào, tôi đặt khay xuống sàn và cởi áo mưa. 

Áo mưa rất hiệu quả trong việc không để bị mưa làm ướt, nhưng nó khá nặng. 

Mặc nó khiến tôi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. 

Tôi đặt áo mưa sang một bên và tìm người đàn ông. 

Anh ta đang ngủ trên một chiếc giường tạm bợ làm bằng rơm. 

Tôi đã nghĩ đến việc rời đi ngay lập tức nhưng sau đó đã quyết định ở lại vì trời mưa quá lớn. 

Vì trời đang đổ mưa như trút nước, nên tôi có thể nghỉ ngơi ở đây một lúc.

Rơm khá êm. 

Tôi ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào người đàn ông. 

Một người hầu gái như tôi làm sao có cơ hội được nhìn cận mặt một vị công tước như giờ được chứ? 

Có lẽ là không bao giờ. 

Nhưng trường hợp này lại khác. 

Trong nhà kho này, người đàn ông này không phải là một vị công tước. 

Anh ấy chỉ là một người đàn ông bị thương không muốn tiết lộ danh tính mà thôi. 

Và tôi là người đã cứu y. 

Vì vậy, việc nhìn anh ấy như thế này cũng chẳng sao cả. 

Khuôn mặt của người đàn ông ấy quá đẹp trai đến nỗi khiến tôi ngắm không hề biết chán. 

Tôi có thể nhìn anh cả ngày mà không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào. 

Làn da mịn màng không tì vết, những đường nét sắc sảo và khuôn ngực săn chắc phập phồng theo từng nhịp thở.

Nhưng điều làm tôi mê mẩn nhất chính là đôi mắt xanh của anh ấy, sáng lấp lánh như những viên ngọc. Và chúng đang nhìn tôi...

Khoan đã, chúng đang nhìn tôi sao?

Giật mình, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn người đàn ông.

"Mặt cô đỏ bừng lên kìa."

Anh ta trêu chọc tôi bằng giọng nói trầm ấm dễ chịu.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh và khẽ khàng dọn cổ họng.

"Là do trời nóng thôi."

Tôi trả lời một cách thờ ơ, và anh ta bật cười thích thú.

"Trong cái thời tiết này hả?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play