"Trời mưa lớn quá..."
Veronica kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm bằng giọng đầy lo lắng.
Hai tay đút sau lưng, tôi tiến lại gần Veronica và gật đầu đồng ý khi nhìn qua cửa sổ mà cô ấy đã mở.
"Đúng vậy. Mùa mưa năm nay dường như mưa lớn hơn bình thường."
Không chỉ là đêm, mà những đám mây mưa còn che khuất cả ánh trăng và ánh sao, khiến cảnh sắc bên ngoài nhuốm trong màu của bóng tối.
Như Veronica đã nói, lần này, mưa gió đặc biệt dữ dội.
"Tiểu thư rất lo lắng sao?"
Tôi thận trọng hỏi cô Veronica.
Tôi biết cô Veronica đang lo lắng về điều gì nữa.
Có lẽ cô ấy lo rằng mùa màng trong lãnh địa có thể bị hư hại vì mưa, và lo lắng về những khó khăn mà nó sẽ gây ra cho người dân trong lãnh địa.
"Ừm. Ta hy vọng mọi chuyện sẽ không sao."
"Tiểu thư đừng quá lo lắng. Sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."
Tôi nói vậy để an ủi Veronica, cơn mưa nặng hạt không có dấu hiệu dừng lại. Có vẻ như mùa mưa năm nay sẽ mang đến những cơn mưa liên tục.
"Ta nghĩ mình nên đi kiểm tra vụ mùa."
Veronica đã nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu với vẻ mặt đầy lo lắng. Sau đó, với một tiếng thở dài, cô đột ngột nói rằng bản thân sẽ ra ngoài để kiểm tra vụ mùa. Ngay khi nghe thấy những lời đó, tôi cảm thấy một cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Tôi đã từng thấy cô Veronica nói điều gì đó tương tự ở đâu đó rồi.
Đúng vậy, tôi chắc chắn đã "thấy" điều đó.
Một ngày mưa, khi Veronica đi kiểm tra vụ mùa, và người đàn ông lạ mặt nằm trên đường…
Khi tôi từ từ lật lại ký ức, những hồi ức xa lạ bắt đầu bao trùm lấy tôi.
"Claire?"
"Vâng?"
Thấy tôi không trả lời trong một lúc, Veronica gọi tên tôi đầy lo lắng.
"Em không sao chứ?"
"Em không sao đâu ạ. Em vẫn bình thường mà!"
Tôi trả lời với một nụ cười tươi để trấn an Veronica. Nhưng trái tim tôi không hề bình tĩnh chút nào, và khóe miệng tôi có chút run nhẹ.
"Vậy em giúp ta chuẩn bị đồ để đi ra ngoài được không?"
May mắn thay, có vẻ như Veronica không nhận thấy điều bất thường gì ở tôi. Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của cô ấy khiến mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.
Bạn có thể nghĩ điều này thật nực cười, nhưng thực ra, đây là thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết.
Việc những ký ức đột ngột ùa về khiến tôi choáng váng.
Tôi đã biết bản thân mình đã chuyển sinh, nhưng tôi không xác định được thế giới này là thế giới nào. Tôi chỉ mơ hồ nghĩ rằng đó là một thế giới lãng mạn hoặc giả tưởng.
Nhưng ngay khi tôi nghe thấy những lời của Veronica, trong đầu tôi đã nảy ra tên của một cuốn tiểu thuyết.
Rất rõ ràng và chi tiết.
Đây là thế giới bên trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng R-19 'Cánh hoa phai tàn'.
Đó là câu chuyện về nữ chính Veronica Maynard, người có cuộc đời vô cùng đáng thương bị hủy hoại bởi tên phản diện Alexander Berzel, sau đó nữ chính đã gặp nam chính Edwin Anstis và có một kết thúc hạnh phúc đầy kịch tính.
Và ngay bây giờ, chính là phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết, khoảnh khắc mà Veronica, người chưa ra mắt giới thượng lưu, lần đầu tiên gặp gỡ Công tước Alexander Berzel.
"Ôi không!"
"Hả?"
Hôm nay, tôi không thể để Veronica gặp gỡ Công tước Berzel được.
Nếu họ gặp nhau và Công tước Berzel phải lòng tiểu thư Veronica ngay từ cái nhìn đầu tiên, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Bất cứ ai cũng sẽ phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy tiểu thư đáng yêu của chúng ta. Mái tóc hồng mềm mại như những cánh hoa đang nở, đôi mắt xanh biếc trong veo như ngọc topaz. Làn da mịn màng và đôi môi đỏ mọng như anh đào.
Ngay cả Công tước Berzel khét tiếng cũng chắc chắn sẽ bị tiểu thư Veronica mê hoặc. Nếu gặp cô, hắn ta sẽ lên kế hoạch phá hủy gia đình Bá tước để có được Veronica, cuối cùng sẽ giam cầm và giày xéo cô.
Tôi không thể chịu đựng được khi thấy cuộc đời tiểu thư yêu quý của chúng ta đi vào ngõ cụt như vậy được.
Hơn nữa, Công tước Berzel sẽ lên kế hoạch cô lập Veronica để có được cô, và nếu không được, hắn ta sẽ giết chết tất cả mọi người trong gia đình Bá tước. Đương nhiên, tôi, người hầu cận thân cận của Veronica, cũng sẽ không ngoại lệ.
Vì tiểu thư Veronica và để bảo vệ mạng sống của chính mình, tôi phải ngăn họ gặp nhau hôm nay.
Tôi nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm một lý do để ngăn Veronica ra ngoài hôm nay.
"Hôm nay trời mưa to lắm! Nếu tiểu thư ra ngoài rồi bị cảm lạnh thì sao? Trời đã khuya rồi, bây giờ người nên ngủ thôi, sáng mai chúng ta đi vẫn được mà."
"Nhưng..."
"Nếu tiểu thư lo lắng như vậy, thì để em ra ngoài cho. Người nên nghỉ ngơi ở trong nhà đi, tiểu thư."
"Em định đi một mình sao, Claire?"
"Vâng. Tiểu thư biết là em rất thích tắm mưa mà. "
Nói bản thân thích đi dưới mưa quả là một lý do kỳ lạ, ngay cả bản thân tôi cũng không chấp nhận được. Veronica mở to mắt ngạc nhiên như thể đây là lần đầu tiên cô được nghe về điều này.
"Thật sao? Chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng đây là lần đầu ta nghe thấy em nói vậy đấy."
Tất nhiên, vì đó là một lời nói dối mà.
"Em mới chỉ phát hiện ra sở thích này gần đây thôi. Em đã từng ra ngoài dưới mưa một lần, và cảm giác cũng không tệ lắm."
Veronica, nhìn tôi một cách nghi ngờ, rồi mỉm cười.
"...Vậy hôm nay em có thể làm giúp ta việc đó được không? Chỉ cần kiểm tra sơ qua rồi quay lại là được."
"Dạ được ạ. Tiểu thư cứ yên tâm."
May mắn thay, có vẻ như Veronica đã tin.
"Em sẽ kiểm tra nhanh rồi quay lại ngay. Tiểu thư ở đây chờ em nhé, được không? Có thể sẽ muộn, nên người hãy đi ngủ trước đi ạ."
"Ừ. Cẩn thận nhé, ngoài trời trơn và tối đấy."
Nghe cô ấy trả lời xong, tôi vội vàng rời khỏi phòng.
Tôi vội vã trở về phòng mình, thay bộ quần áo có thể bị ướt, mặc áo mưa rồi rời khỏi lâu đài.
Mưa vẫn đang rất dữ dội. Không phải chỉ là nói quá đâu. Những giọt mưa rơi xuống vai tôi thật đau và rát.
Nếu không mặc thêm quần áo dày bên trong áo mưa, chắc chắn ngày mai tôi sẽ bị cảm lạnh mất.
Nhưng bây giờ không phải lúc để lo lắng về điều đó. Tôi bắt đầu đi về phía Veronica sẽ đi kiểm tra.
Khi đến cánh đồng, đúng như lo sợ của tiểu thư Veronica, hoa màu đã bị mưa bão đánh đổ hết.
Trong khi nhìn hoa màu với nỗi lòng đau xót, tôi chợt nhìn thấy một bóng người lạ nằm trên mặt đất.
Khi tiến lại gần, tôi nhận ra đó là một người, đúng như dự đoán.
Một người đàn ông mặc đồ đen với khuôn mặt điển trai.
Người đàn ông có vẻ bị thương, một tay ôm bụng.
Dường như anh ta đang lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tiếng mưa quá lớn nên tôi không nghe rõ.
"Này."
"Ngài là Alexander Berzel, phải không?"
Giọng nói của tôi không thể át được tiếng mưa, nhưng tôi vẫn gọi to anh ta, nhưng người đàn ông không đáp lại.
Tôi cẩn thận bước về phía anh ta, suýt nữa thì trượt ngã trên mặt đất lầy lội.
Càng đến gần, tôi càng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Mái tóc đen của ngài ấy ướt sũng vì mưa, bết lại trên trán. Những giọt nước đọng lại trên chiếc mũi cao và rơi xuống đôi môi đỏ mọng. Ngoài Veronica ra, tôi chưa bao giờ thấy ai đẹp trai và cuốn hút đến vậy.
Tôi càng chắc chắn khi nhìn vào anh ta.
Người đàn ông này chắc chắn là Công tước Berzel.
Tôi do dự khi nhìn người đàn ông đang nằm bất tỉnh.
Nếu để anh ta ở đây, cuối cùng anh ta cũng sẽ được lính cứu mà thôi.
Hơn nữa, anh ta chắc chắn có một loại lệnh bài để chứng minh thân phận, nên mấy tên lính sẽ xác minh danh tính của anh ta và đưa anh ta về lâu đài của lãnh chúa mà thôi.
Nếu điều đó xảy ra, anh ta chắc chắn sẽ gặp tiểu thư Veronica, con gái của lãnh chúa.
Nếu họ gặp nhau, chắc chắn anh ta sẽ bị vẻ đẹp của cô ấy mê hoặc.
Nhưng tôi không thể để điều đó xảy ra được.
Bằng mọi giá, tôi phải ngăn không cho hai người họ gặp nhau. Để làm được điều đó, tôi không thể bỏ anh ta ở đây được.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
May mắn thay, gần đó có một nhà kho bỏ hoang.
Tôi có thể giấu anh ta ở đó một thời gian.
Tôi quyết định và nâng vai người đàn ông lên.
Việc khiêng một người đàn ông to lớn hơn tôi, ướt sũng và mềm nhũn vì mưa, quả thật không dễ dàng.
Tôi chỉ có thể đi được ba bước rồi dừng lại nghỉ, sau đó lại đi thêm hai bước nữa và lại nghỉ, cứ thế kéo anh ta đi.
Cuối cùng, tôi cũng đưa được anh ta vào nhà kho sau khi đã lấy lại hơi thở vài lần. Tôi không biết đã mất bao lâu nữa.
Sau khi đặt người đàn ông xuống nhà kho, tôi dừng lại để lấy lại hơi thở. Cả người tôi mệt lả, và tôi cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn.
Nhưng tôi không thể bỏ cuộc ở đây.
Vậy giờ tôi phải làm gì đây?
Nhà kho này chỉ là một nhà kho tạm thời, chỉ sử dụng sau khi thu hoạch.
Sẽ không ai đến đây trong mùa mưa cả.
Vậy mình có thể để anh ta ở đây không? Mình đã suy nghĩ về điều đó, nhưng điều đó là không thể.
Nếu anh ta tỉnh dậy và yêu cầu sự giúp đỡ của lãnh chúa thì sao?
Mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.
Chỉ còn một cách duy nhất mà thôi.
Mình phải tự mình chăm sóc anh ta ở đây và đưa anh ta đi mà không cho phép anh ta đến gần lâu đài của lãnh chúa.
Bằng cách đó, tiểu thư Veronica và anh ta sẽ không gặp nhau.
Nhưng mình không chắc bản thân có làm được hay không.
Mình sẽ phải rời khỏi nơi này khi làm xong việc…
Nhưng có một cách.
Sau một tiếng thở dài, mình cởi áo mưa và treo lên tường. Mình quyết định cởi quần áo của anh ta ra trước.
Nếu anh ta mặc quần áo ướt, anh ta có thể bị cảm lạnh hoặc hạ thân nhiệt.
Nếu anh ta chết ở đây thì sẽ lớn chuyện. Mặc dù không phải lỗi của tôi khi anh ta bị thương và ướt mưa, nhưng việc không giúp đỡ một quý tộc là một tội ác nghiêm trọng.
Tôi đưa tay ra để cởi áo của người đàn ông.
Vào lúc đó, người đàn ông đột ngột mở mắt và nắm lấy cổ tay tôi.
"Cô là ai..."
Đôi mắt màu xanh ẩn dưới mí mắt ấy lấp lánh như ngọc. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta hướng về phía tôi.
Cả người tôi tê dại đến nỗi không thể thở nổi.
"À, tôi..."
Tôi cố gắng mở miệng và thở. Tôi nói chậm rãi, quan sát phản ứng của người đàn ông.
"Tôi là C-Claire Evernizer."