Khi tôi nói tên mình, người đàn ông cau mày. Có vẻ đó không phải câu trả lời anh ta muốn.

Thật ra, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Tôi không nổi tiếng đến mức tiết lộ tên sẽ khiến anh ta biết tôi là ai.

Tôi cười gượng và cố rút tay lại, nhưng không sao rút lại được. Làm thế nào anh ta lại khỏe đến vậy?

Tôi vùng vẫy để giải thoát bàn tay anh ta, nhưng vô dụng. Có vẻ như cách duy nhất bây giờ là để anh ta tự buông tôi ra thôi.

“Anh có thể buông tôi ra được không? Tôi tình cờ thấy anh ngất xỉu ở đây khi đi ngang qua, và vì thấy anh bị thương nên tôi đã cố gắng... cởi quần áo của anh để sơ cứu. Thật sự tôi không có ý gì khác đâu, nên xin anh đừng hiểu lầm.”

Tôi không thể gọi anh ta là “Ngài”.

Một người phụ nữ lạ mặt không chỉ chạm vào cơ thể bị thương của anh ta mà còn biết cả danh tính của anh ta?

Điều đó thật đáng ngờ.

Tuy tình hình không rõ ràng, tôi vẫn phải cố gắng hết sức để tránh gây ra nghi ngờ.

Dù đã cố gắng, Công tước Berzel vẫn không xóa bỏ được sự cảnh giác trong ánh mắt.

"Cô mong ta tin rằng cô 'tình cờ' tìm thấy ai đó trong thời tiết này khi đang đi ngang qua sao?"

Người đàn ông hỏi, cố kìm nén tiếng rên để che giấu nỗi đau.

Ngay cả tôi còn thấy lời bào chữa đó vô cùng đáng ngờ, nhưng sự thực là tôi bị oan mà.

"Đó là sự thật. Tôi chỉ ra ngoài để kiểm tra hoa màu vì lo lắng về cơn mưa lớn sẽ phá hoại mùa màng thôi. Rồi tôi thấy anh nằm trên mặt đất trên người còn đang chảy máu."

Ngay cả sau khi nghe những lời của tôi, người đàn ông vẫn không xóa bỏ được sự nghi ngờ trong ánh mắt. Khi sự im lặng căng thẳng kéo dài, tôi phải chịu đựng ánh nhìn của anh ta trong khi nuốt nước miếng khô khốc.

Cuối cùng, người đàn ông thở dài và buông tay tôi ra.

Cổ tay tôi tê rần, tôi rút tay lại và xoa xoa vào chỗ anh ta nắm.

“Nếu cô tính giở trò thì ta sẽ không tha cho cô đâu.”

Người đàn ông điển trai nhìn tôi với ánh mắt sắc bén như đang ngầm cảnh báo…

Tôi đã lường trước được thái độ như vậy, nhưng liệu nó có quá đáng với một người đã cứu mạng anh ta không?

Tôi tức giận.

“Anh nghĩ là tôi sẽ tấn công anh hay gì?”

“Cái gì?”

Cái miệng chết tiệt này, cứ nói lung tung mà không suy nghĩ gì cả.

Tôi vội vàng che miệng lại và quan sát phản ứng của người đàn ông.

“Dù anh nghĩ bản thân mình đã nghe được gì thì hãy coi là nghe nhầm đi nhé.”

Ánh mắt không hài lòng của anh ta như đâm xuyên qua tôi. Tôi cố gắng tránh ánh mắt đó hết mức có thể.

Đã quá muộn để biện minh rồi…

Người đàn ông thở dài nặng nề, từng động tác của anh vô cùng chậm rãi, đầy vẻ mệt mỏi. Tôi không hiểu tại sao anh ta lại thở dài như vậy trước mặt tôi. 

Cảm giác tội lỗi len lỏi, tôi dõi theo từng hành động của anh ta.

“Ta sẽ tự cởi đồ.”

Trong khi đó, từng lớp quần áo được y cởi ra.

'Ưm...' 

Mỗi một động tác hắn lại bắt đầu rên rỉ.

Vì một lý do nào đó, tôi không thể rời mắt khỏi anh ta. Từng cử động của anh ta đều khiến tôi vừa tò mò, vừa lo lắng.

Nhưng tôi tự nhủ rằng, đó chỉ là sự quan tâm đến sức khỏe của anh ta mà thôi.

Đúng vậy, tôi cần phải kiểm tra vết thương của anh ta.

Trong khi tôi đang tự trấn an bản thân, tiếng rên rỉ của anh ta ngày càng yếu dần.

“Tôi có thể xem qua không?”

Tôi nghĩ tốt nhất là xin phép anh ta trước rồi làm gì thì làm.

Tiếng cười khàn khàn của người đàn ông vang lên.

Nghe thấy anh ta cười, khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng.

"Đến đi."

Cơ thể anh ta như một bức tượng điêu khắc. Những cơ bắp săn chắc ôm lấy cơ thể một cách hoàn hảo.

Những hiệp sĩ trong lâu đài của lãnh chúa cũng có thân hình vạm vỡ, nhưng không ai sánh bằng người đàn ông này.

Và anh ta còn rất đẹp trai nữa.

Vấn đề duy nhất là vết sẹo dài ở bụng dưới đã thu hút ánh mắt tôi ngay lập tức. Chỉ nhìn vào nó thôi tôi đã cảm thấy đau nhói.

"Vết thương lớn hơn tôi tưởng."

Thật khó tin khi anh ta tự cởi quần áo với một vết thương như vậy.

Chỉ nằm yên với một vết thương như thế chắc hẳn phải rất đau đớn.

"Chờ tôi một lát, tôi sẽ mang dụng cụ đến chữa trị cho anh."

Đúng vậy, nếu tôi bí mật chữa trị cho anh ta và đuổi anh ta đi, anh ta sẽ không gặp được tiểu thư Veronica.

"Mùa mưa thường kéo dài hơn một tuần nên hẳn là không sao. Khi tôi định đứng dậy, người đàn ông lại nắm lấy cổ tay tôi. Tò mò không biết lần này anh ta muốn gì, tôi quay sang nhìn anh ta. Anh ta thở hổn hển, mắt nhắm nghiền nhìn tôi.

"Đừng nói với ai rằng ta ở đây."

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Lần đầu tiên, tên này có thể nói ra được điều mà tôi luôn muốn, trông cũng đáng yêu đấy chứ.

Vì tiểu thư Veronica nên tôi cũng không hề có ý định nói với ai rằng tôi đang giấu anh ta ở đây đâu.

"Được."

Nếu anh ta được chữa trị đúng cách và rời đi, tiểu thư Veronica sẽ an toàn, và tôi cũng vậy.

***

Sau khi Claire rời đi, Alexander dùng thanh kiếm ở eo làm điểm tựa để đứng dậy.

Vết thương của anh càng trở nên tồi tệ hơn khi anh đứng lên, nhưng anh không thể cứ nằm yên ở đó được.

Cũng nhờ có Claire

Thoạt nhìn, cô có vẻ chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng Alexander, với đôi mắt tinh tường của mình, đã nhận ra những động tác chuẩn xác đến lạ thường của cô. Điều đó chứng tỏ cô nàng đã được huấn luyện bài bản ở đâu đó.

Tuy nhiên, đó mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Nàng ta không hề giống với hình ảnh tiểu thư nhà quý tộc mà Alexander từng nghe nói. Con gái của Bá tước Maynard được miêu tả là một người phụ nữ xinh đẹp, kiêu sa, có thể quyến rũ bất kỳ người đàn ông nào. Còn cô lại có vẻ ngoài quá bình dị và hoạt bát.

Vậy nên, rất có thể nàng ta chỉ là một nữ hầu hoặc con gái của một thương nhân. Con gái của một thương nhân sẽ không đi khắp nơi kiểm tra mùa màng. Như vậy, chỉ còn khả năng cô là một nữ hầu.

Nếu cô là nữ hầu và đã cứu anh ta theo lệnh của ai đó, thì anh ta không thể ở lại đây được nữa.

Anh ta không biết ai có thể đã liên kết với kẻ phản bội kia.

Vụ tấn công xảy ra gần lãnh địa của Bá tước Maynard. Có khả năng Bá tước Maynard đã liên kết với tên phản bội Caleb. Anh không thể bỏ qua mối nghi ngờ này được.

Nếu Claire quay lại cùng với đám binh lính, thì anh ta sẽ phải rời đi, cho dù cho có bị thương nặng đến đâu.

Tuy nhiên, anh không thể hành động hấp tấp. 

Lang thang với vết thương như vậy dưới mưa chắc chắn sẽ chết. 

Hoặc anh có thể bị giết bởi những kẻ phản bội.

Alexander quyết định phải xác nhận xem Claire quay lại một mình không hay là cùng với người khác.

Đề phòng trường hợp cô đã bị Caleb, kẻ phản bội kia lôi kéo.

Vừa đứng vững, anh tựa vào tường, hơi thở nặng nề bất thường.

Tầm nhìn trước mắt của anh bỗng dưng nhòe đi, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng.

Anh tiến đến cửa và đặt tay lên chuôi kiếm, luôn trong tâm thế sẵn sàng rút kiếm ra bất cứ lúc nào.

Ngay cả trong tình trạng này, anh vẫn có thể đưa ít nhất một hoặc hai kẻ thù xuống suối vàng.

Tất cả những gì còn lại là chờ Claire quay lại thôi.

***

“Tiểu thư, em về rồi đây.”

Về đến dinh thự, tôi thông báo với Veronica. Cô ấy thức suốt đêm để đợi tôi quay về.

“Claire, có chuyện gì sao? Em về trễ quá…Đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Tiểu thư Veronica tiến lại gần tôi, gương mặt đầy lo lắng.

Cô rút khăn tay từ trong túi và lau những giọt nước mưa còn đọng lại trên mặt tôi.

Cử chị nhẹ nhàng ấy khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

"Không có gì đâu ạ. Chỉ là đường trơn trượt vì mưa lớn nên em phải đi chậm lại thôi ạ."

Khi nghe tôi trả lời, tiểu thư Veronica vẻ mặt áy náy. Tôi vội vã xua tay mỉm cười để an ủi cô ấy.

"Và khi em đến nơi, hầu hết mùa màng đều bị hư hại rồi. Có vẻ như trời sẽ còn mưa thêm một tuần nữa nên thiệt hại sẽ rất lớn."

"...Ta hiểu rồi."

Tiểu thư Veronica thở dài nhẹ nhõm, bàn tay đang lau trán tôi cũng dừng lại.

“Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi ạ. Tiểu thư đừng quá lo lắng.”

“Đúng vậy. Cám ơn em nhé, Claire.”

Thật đau lòng khi thấy tiểu thư Veronica cố gắng tỏ ra bản thân vẫn ổn, nhưng cả tôi và cô ấy đều không thể làm gì hơn.

Nếu có phép màu để ngăn cơn mưa lại, tôi đã làm điều đó từ lâu rồi. Nếu có quyền năng như vậy, tôi sẽ khiến mùa màng tươi tốt. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là bất lực nhìn những cánh đồng bị tàn phá.

"Vậy em hãy đi nghỉ ngơi đi. Trời cũng đã khuya, vì ta mà em đã vất vả rồi."

"Không sao đâu ạ! Em ổn mà, tiểu thư cũng nên đi ngủ sớm ạ."

"Ừ, vậy ta đi ngủ trước nhé. Ngủ ngon, Claire."

"Vâng. Chúc tiểu thư ngủ ngon ạ!"

Tôi cúi đầu chào tiểu thư Veronica rồi rời khỏi phòng cô.

Sau đó, tôi đến thẳng phòng mình và lấy ra một lọ thuốc. Tôi đã chuẩn bị lọ thuốc này cho những trường hợp khẩn cấp, nhưng không ngờ lại phải dùng nó trong tình huống này.

Tuy nhiên, lọ thuốc này sẽ không hiệu quả lắm. Nó sẽ không đủ mạnh.

Nghĩ một lúc, tôi chuẩn bị một chiếc khăn tay sạch và cắt một mảnh vải dài để làm thành dải băng.

Trong khi suy nghĩ xem còn cần chuẩn bị thêm gì không, tôi chợt nhớ ra bộ quần áo ướt sũng của người anh ta. Tôi vội vã chạy đến phòng giặt. Ở đó, có một số bộ quần áo sạch chưa được trả lại cho chủ. Chúng có vẻ vừa vặn với anh ta.

Chắc hẳn mấy bộ đồ này là của Derrick, người làm việc cùng tôi.

Tôi cảm thấy có lỗi với Derrick, nhưng quyết định sẽ may cho anh ấy bộ quần áo mới sau. Rồi tôi nhanh chóng rời khỏi phòng giặt.

Tôi giấu những thứ đã chuẩn bị vào trong áo mưa và rời khỏi lâu đài.

Tôi chạy băng qua cơn mưa tầm tã về phía nhà kho nơi người đàn ông đang ở.

Cuối cùng, nhà kho cũng hiện ra trước mắt.

Tôi đến cửa nhà kho và gõ cửa.

"Này!"

Bên trong không có tiếng trả lời.

 


 

"Tôi vào đấy nhé."

Tôi không thể đứng ngoài mưa lâu hơn được nữa, nên đã nói lớn như vậy.

Nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi mở cửa bước vào. Nhưng lạ thay, người đàn ông mà tôi đang tìm lại không còn ở đó.

"Có ai ở đây không?"

Hoảng hốt, tôi bước vào trong thì bất ngờ có ai đó túm lấy vai tôi và đẩy tôi vào tường.

"Á!"

Chỉ trong nháy mắt, tôi đã bị áp sát vào tường.

Những thứ tôi giấu trong áo mưa rơi vãi ra sàn. Lúc đó, tôi không còn tâm trí nào để lo lắng về những thứ đồ vặt vãnh đó nữa.

Bởi vì lúc đó có một đôi mắt xanh lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play