Ngỗi Tân đã được đội trưởng ký đơn xin nghỉ phép, nhưng một vấn đề nghiêm trọng khác lại xuất hiện.

Cô không biết nhà mình ở đâu.

Ngỗi Tân đứng bất động trong hành lang vài giây, khi nhìn xung quanh, cô phát hiện ra phía trước có một biển chỉ dẫn nhà vệ sinh. Cô lập tức có kế hoạch, nhanh chóng bước vào đó.

Vừa vào trong buồng vệ sinh, Ngỗi Tân lấy ra chiếc vòng tay bạc mà bác sĩ Hoàng đã đưa đeo vào cổ tay.

Một dòng chữ hiện lên trên màn hình vòng tay: “Đã khởi động.”

Ngay sau đó, dòng chữ chuyển thành hiển thị thời gian: 19:38. Nhìn qua thì đây chỉ là một chiếc vòng điện tử hiển thị thời gian thông thường.

Ngỗi Tân loay hoay với nó như một người già lỗi thời mới nhận được chiếc điện thoại thông minh đầu tiên. Ngồi trên nắp bồn cầu, cô mò mẫm một hồi mà vẫn không biết cách sử dụng thiết bị này.

“Cứu… cái vòng này làm gì mà không có lấy một cái nút bấm nổi lên.” Ngỗi Tân đầm đìa mồ hôi, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc cảm giác bất lực của người già trong thế giới công nghệ cao. Cô chỉ có thể liên tục sờ soạng trên vòng tay, cố gắng khám phá chức năng của nó.

Cô thử chạm vào cạnh bên của thiết bị.

“Thông tin sinh học đã xác nhận.” Màn hình chiếu hologram bật lên, hiển thị các chức năng của vòng tay.

“Chặn tín hiệu, liên lạc tức thời, mạng lưới mã hóa, định vị theo dõi, tự hủy…” Ngỗi Tân xem qua từng mục, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. “Nhấn giữ nút nguồn ba giây rồi ném ra ngoài, uy lực ngang với một quả bom mini?”

Hóa ra đây còn là một vũ khí cỡ nhỏ. May mà cô chưa ấn giữ cạnh bên quá lâu, nếu không thì giờ này đã tan xác rồi.

Ngỗi Tân lấy ra một con chip đen nhỏ bằng móng tay. Theo lời bác sĩ Hoàng, trên con chip này lưu trữ toàn bộ thông tin về “nhân viên an ninh Ngỗi Tân”, trong đó có cả địa chỉ nhà của cô.

Cô đặt con chip lên vòng tay, màn hình hologram hiện dòng chữ: “Đang đọc dữ liệu… Đang đọc… Hoàn tất.”

Trang đầu tiên hiển thị chính là thông tin cá nhân của cô.

Ngỗi Tân, cha mẹ mất trong một vụ tấn công khủng bố khi đi tàu điện trên không từ vài năm trước. Công ty bảo hiểm đã bồi thường cho cô một khoản tiền lớn. Ngỗi Tân dùng số tiền này để thi đỗ vào Học viện Hắc Hải với thành tích xuất sắc, theo học ngành kỹ thuật điều tra hình sự. Sau khi tốt nghiệp, cô trúng tuyển vào Cục Truy Bắt thông qua kỳ thi nội bộ, trở thành nhân viên an ninh thực tập.

Địa chỉ hiện tại của cô là số 233, phố An Bình, Khu Cảng thành phố Hắc Hải.

Tài liệu này chi tiết đến mức không thể chi tiết hơn, từ hành trình cuộc sống từ nhỏ đến lớn, những thói quen sinh hoạt không mấy ai chú ý, cho đến mật khẩu tài khoản ngân hàng và sao kê giao dịch.

Khoan đã! Trên tài liệu ghi rằng cô từng vay một khoản tiền không hề nhỏ từ ngân hàng… Sao lại thế được? Chẳng phải cô có tiền bồi thường từ vụ tai nạn của cha mẹ sao? Tại sao còn cần phải vay tiền?

Đọc đến cuối, Ngỗi Tân hoàn toàn sững sờ.

Thì ra là do học phí của Học viện Hắc Hải đắt đến mức không thể tưởng tượng! Mỗi năm lên đến hơn hai trăm ngàn, số tiền bồi thường của cô đã tiêu sạch, thậm chí còn nợ thêm ba trăm ngàn.

Ba trăm ngàn tiền nợ!

Con ngươi Ngỗi Tân co rút.

Nếu phải đóng giả “nhân viên an ninh Ngỗi Tân” trong thời gian dài, thì gần như chắc chắn cô sẽ phải gánh luôn món nợ này.

Tuyệt vọng! Đây chính là xuyên không trong truyền thuyết ư? Không chỉ trở thành gián điệp hai mang mà còn phải gánh nợ ba trăm ngàn!

Ngỗi Tân thẫn thờ một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Cô tiếp tục thao tác, kết nối mạng liên lạc bằng mã hóa rồi tra cứu: “Lộ trình từ Cục Truy Bắt đến phố An Bình, Khu Cảng.”

Kết quả nhanh chóng hiện ra.

“Đi tàu điện từ số 13 có thể đi thẳng từ trạm Cục Truy Bắt đến trạm phố An Bình.” Ngỗi Tân thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn sự phát triển của mạng lưới thông tin. Quả nhiên, gặp chuyện không biết thì cứ đến tìm Baidu là đúng đắn.

Tài liệu viết rằng “nhân viên an ninh Ngỗi Tân” có thói quen di chuyển bằng tàu điện nên khi về nhà cô phải đi bằng tàu điện.

Tài liệu của bác sĩ Hoàng dài hơn hai trăm trang, không chỉ có thông tin của cô mà còn của nhiều người khác, bao gồm đội trưởng Thư Húc Nghiêu mà cô mới gặp, cũng như các thành viên còn lại trong Đội Bảy mà cô trực thuộc. Ngỗi Tân nghiêm túc đọc qua hồ sơ của mình, còn tài liệu về những người khác thì chỉ lướt sơ sơ, sau đó tắt màn hình hologram.

Không thể nán lại nơi này quá lâu, tài liệu có thể để sau nghiên cứu tiếp.

Ngỗi Tân bước ra khỏi buồng vệ sinh, đến bồn rửa tay tạt nước lên mặt.

Trong gương, cô thấy sắc mặt mình tái nhợt. Từ gương phản chiếu ra bức tường phía sau, nơi dán một tấm bản đồ an toàn phòng cháy chữa cháy của tòa nhà Cục Truy Bắt. Ngỗi Tân quay lại, tiến đến quan sát kỹ tấm bản đồ, xác định vị trí cửa ra trước khi rời khỏi nhà vệ sinh.

“Thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân, xin hỏi cô có cảm thấy khó chịu do phẫu thuật gây suy nhược cơ thể không?” Giọng nói của trí tuệ nhân tạo Adam đột ngột vang lên. “Tôi nhận thấy cô ở trong nhà vệ sinh khá lâu. Nếu trong vòng một phút nữa cô không ra ngoài, tôi sẽ gửi tín hiệu cầu cứu đến nhân viên gần nhất để kiểm tra xem cô có bị ngất trong nhà vệ sinh hay không.”

Ngỗi Tân: “…?”

Cái trí tuệ nhân tạo này có vấn đề gì không vậy? Thời gian đi vệ sinh mà nó cũng quản à?!

“Đúng là tôi có hơi khó chịu.” Ngỗi Tân giữ giọng bình tĩnh.

“Cô có cần tôi gọi cho Trung tâm Y tế không?” Adam hỏi.

Ngỗi Tân câm nín một lúc rồi nói: “Không cần… Tôi về nhà nghỉ ngơi là được.”

Adam: “Vậy cô có cần người đi cùng về nhà không?”

Ngỗi Tân thầm nghĩ, trí tuệ nhân tạo này chẳng khác gì một quản gia phiên bản AI.

“Cảm ơn lời đề nghị.” Cô từ chối, “Tôi có thể tự về.”

“Cô không cần cảm ơn. Phục vụ cô là nhiệm vụ của tôi.” Adam đáp lại.

Đi về một mình có nguy cơ lạc đường, nhưng về nhà cùng người khác lại gia tăng rủi ro bị lộ thân phận, vậy nên cô chọn cách tự mình tìm đường.

Dựa vào tấm bản đồ đã ghi nhớ, Ngỗi Tân tìm được thang máy, bước vào và đi xuống tầng một.

Tầng một là một đại sảnh rộng lớn, phía trước có một quầy lễ tân. Ngỗi Tân tiến vào đại sảnh, nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa bằng kính.

Bên ngoài trời đang mưa, màn mưa xám xịt khiến cảnh vật trở nên mờ ảo.

Cảm biến phát hiện có người đến gần, cửa kính lặng lẽ trượt sang hai bên, hơi nước lành lạnh ập thẳng vào mặt.

"Thời tiết mưa bão, xin hãy nhớ mang ô. Chúc quý khách thượng lộ bình an." Giọng nói của trí tuệ nhân tạo vang lên đầy chuyên nghiệp.

Chu đáo đến đáng sợ… Ngỗi Tân im lặng rút một chiếc ô đen từ giá ô công cộng cạnh cửa, bung ra rồi bước vào màn mưa.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Những hạt mưa lất phất làm ướt gấu quần, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu trong mắt cô.

Cô đang đứng giữa một khu rừng đầy thép và sắt, nơi những tòa nhà chọc trời sừng sững như những gã khổng lồ, cúi xuống quan sát con người nhỏ bé bên dưới. Trên những tuyến đường trên cao, tàu điện từ trường không bánh xe lướt đi như những con rắn săn mồi, lặng lẽ xuyên qua thành phố.

Trên các bức tường cao ốc, những màn hình điện tử khổng lồ nhấp nháy quảng cáo với đủ loại hình ảnh rực rỡ, thay đổi liên tục đến hoa cả mắt. Một chiếc phi thuyền lơ lửng trên bầu trời xám xịt, kéo theo một biểu ngữ quảng cáo phát sáng chói mắt.

Hình ảnh ba chiều của một người mẫu xuất hiện lơ lửng giữa không trung, giọng nói quyến rũ cất lên qua loa phát:

"Tập đoàn công nghệ Rick - tiên phong trong công nghệ sinh cơ học, kiến tạo tay chân giả hoàn mỹ dành riêng cho bạn."

Tiếng mưa tí tách rơi trên ô, kéo Ngỗi Tân khỏi một thoáng ngẩn ngơ.

Cô nhìn xuyên qua màn mưa, quan sát những người đang vội vã trên đường phố.

Họ ăn mặc đủ kiểu—có người lịch lãm với vest phẳng phiu, có người đơn giản, có kẻ sành điệu thời thượng, cũng có kẻ tàn tạ, quần áo rách nát. Nhưng dưới cơn mưa, mọi sự khác biệt đều bị xóa nhòa. Ai cũng bị nước mưa thấm ướt, tóc tai bết lại, bộ dạng nhếch nhác chẳng khác gì nhau.

Ngỗi Tân đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện bảng chỉ dẫn trạm tàu điện từ trường ở gần đó, liền cất bước đi tới.

Dưới mái che của trạm, vài người khác cũng đang chờ tàu. Ngỗi Tân lặng lẽ hòa vào đám đông, cùng bọn họ chờ tàu đến. ( app TYT - tytnovel )

Qua khóe mắt, cô quét nhanh một vòng—rất nhiều người ở đây đã lắp chi giả cơ khí. Người đàn ông trung niên đứng cạnh cô có một cánh tay máy, mặt lưng của cánh tay ấy tích hợp màn hình nhỏ, hiển thị thời gian thay cho đồng hồ đeo tay. Một cô gái trẻ nhai kẹo cao su, hai chân đều là chi giả cơ khí.

Không ai lấy làm lạ, cũng chẳng ai tỏ thái độ kỳ thị những người mang chi giả.

Ba phút sau, tàu điện từ trường lướt đến trạm, cánh cửa mở ra.

Hành khách lần lượt bước lên, hệ thống nhận diện phát ra âm thanh đều đặn:

"Xác nhận nhận diện khuôn mặt… Thanh toán thành công."

Đến lượt Ngỗi Tân.

Cô bước lên, âm thanh vẫn không có gì khác biệt:

"Xác nhận nhận diện khuôn mặt… Thanh toán thành công."

Ngỗi Tân khẽ thở ra, tìm một chỗ trống và ngồi xuống.

Mưa vẫn tí tách rơi bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, nơi những ánh đèn neon rực rỡ lan tỏa thành những quầng sáng lấp lánh trên kính xe, phản chiếu trong đôi mắt cô.

Sự xa hoa này, cùng công nghệ tiên tiến tràn ngập khắp nơi, là thứ mà Thế giới Thứ Nhất chưa từng được thấy. Ngỗi Tân bị nơi này mê hoặc và hấp dẫn, nhưng cô chùn bước.

Thế giới này giống như một đóa hoa anh túc— xinh đẹp nhưng có độc.

Ngỗi Tân cúi đầu nhìn vòng đeo tay—20:12.

Đêm đã buông xuống nhưng Hắc Hải không hề tĩnh lặng. Đèn neon càng rực rỡ hơn, quảng cáo ba chiều càng dày đặc hơn, cơn mưa cũng không thể dập tắt sự nhộn nhịp này.

Cô là một kẻ ngoại lai lạc lõng đang quan sát thế giới mới.

Cô đọc từng dòng chữ trên bảng quảng cáo, nghiên cứu từng chiếc phi thuyền lơ lửng, từng đàn máy bay không người lái tuần tra qua lại.

Tàu điện lướt qua màn mưa, xuyên qua hình ảnh ba chiều khổng lồ trên bầu trời. Trong đôi mắt Ngỗi Tân, thế giới này phản chiếu với muôn vàn sắc màu.

Cô khẽ thì thầm trong lòng: "Tôi đến rồi, thế giới mới."

"Khu Cảng, phố An Bình, đã đến nơi. Quý khách vui lòng mang theo hành lý, chuẩn bị xuống tàu."

Ngỗi Tân bung ô bước ra ngoài. Cánh cửa sau lưng khép lại. Cảnh vật trước mắt cô hoàn toàn khác hẳn.

Phố An Bình chìm trong bóng tối. Không có đèn neon, không có màn hình quảng cáo khổng lồ, chỉ có những tòa chung cư cũ kỹ cao thấp xen kẽ và các cửa hàng tiện lợi rẻ tiền hai bên đường với ánh đèn leo lét. Mặt đường gồ ghề, đọng lại những vũng nước mưa.

So với sự phồn hoa của khu hành chính, nơi này trông tồi tàn hơn hẳn. Nhưng chính sự xập xệ này lại khiến Ngỗi Tân cảm thấy quen thuộc.

Công nghệ tiên tiến và nhịp sống hối hả luôn nhắc nhở cô rằng mình là một kẻ ngoại lai, nhưng con phố cũ kỹ này lại gợi lên một cảm giác như cô được trở về nhà.

Khu chung cư nơi cô từng sống cũng giống như thế này—cũ kỹ, tối tăm, đèn đường hỏng, cửa hàng nhỏ dưới lầu mở cửa đến tận khuya.

Dựa vào bản đồ đã xem trước đó, cô men theo con đường về nhà.

Đi được vài chục mét, một vỏ chai rượu bay đến rơi ngay trước chân cô.

Ngỗi Tân dừng lại, nhìn thấy một lão già say xỉn ngồi gục bên tường, miệng lảm nhảm những câu chửi rủa vô nghĩa.

Chửi được vài câu, ông ta ngửa đầu ngủ mất.

Ngỗi Tân lách qua đống mảnh vỡ, nhìn lên những bức tường đầy rẫy graffiti hai bên phố.

"Lũ chó của tài phiệt, cút khỏi nhà chúng tao!"

Một dòng chữ đỏ chói được vẽ nguệch ngoạc, cuối dòng là hình đầu lâu đẫm máu.

Người dân nơi này dường như không hoan nghênh người ngoài, nhất là những kẻ có liên quan đến các tập đoàn tài phiệt.

Trật tự an ninh nơi này… có vẻ khá tệ.

Cảm giác "như trở về nhà" của Ngỗi Tân lập tức tan biến.

Phố vắng, người qua lại rất ít.

Khi cô rẽ vào một con hẻm nhỏ, có hai gã đàn ông từ góc khuất đột ngột nhảy ra chặn đường rút của cô.

Bọn chúng bao vây Ngỗi Tân, rút một con dao ra chỉ vào cô và gằn giọng: "Cướp đây!"

Chàng trai mặc hoodie ở phía trước nghe thấy vậy, quay đầu nhìn thoáng qua tình hình rồi lập tức cắm đầu bỏ chạy— trốn còn nhanh hơn cả thỏ.

Ngỗi Tân: … Phố An Bình này chẳng an bình chút nào cả!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play