Ngỗi Tân giữ bình tĩnh, nhanh chóng nói: "Tôi nghèo rớt mồng tơi, còn mắc nợ ba trăm nghìn. Các anh nghĩ tôi có thứ gì đáng để cướp chắc?"

Hai tên cướp: "…"

"Nếu muốn cướp thì phải lên khu thượng lưu mà cướp, chứ ở cái xó xỉnh tồi tàn như phố An Bình này làm sao vớ được con mồi béo bở phỏng?" Ngỗi Tân tận tình khuyên bảo, "Nghe tôi đi, cướp ở đây không có tương lai đâu. Cướp nhà giàu mới đáng, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm!"

Tên cướp bên trái hơi chần chừ, "Nhưng khu thượng lưu đầy camera giám sát…"

Tên cướp bên phải nhắc đồng bọn: "Nó đang giở trò đấy! Đừng có mắc bẫy!"

"Tôi lừa các anh làm gì." Ngỗi Tân buông ô, xòe tay, "Tay không, túi rỗng, sống trong căn nhà dột nát, cướp tôi thì được lợi gì?"

"Khoan đã!" Tên cướp bên phải bỗng sáng mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng bạc trên cổ tay cô, "Cái đó là gì?"

"À, cái này hả? Anh muốn thì tôi đưa cho luôn." Ngỗi Tân giơ tay về phía hắn.

Tên cướp bên phải không động đậy, nhưng tên bên trái lại không kìm được mà bước lên một bước.

Khoảnh khắc hắn đến gần, bàn tay đang chìa ra của Ngỗi Tân lập tức siết chặt thành nắm đấm, giáng thẳng vào thái dương hắn.

Rắc!

Xương thái dương vỡ vụn ngay lập tức. Gương mặt tên cướp vặn vẹo, thân thể cứng đờ rồi đổ gục xuống đất.

Ngỗi Tân: "… Đệt!"

Chính cô cũng bị sức mạnh của cú đấm này làm cho sững sờ.

Cô vốn chỉ định đánh hắn choáng váng rồi bỏ chạy thôi mà.

Mãi một lúc sau cô mới nhận ra rằng thể trạng của mình đã không còn như trước nữa. Ngày xưa trên đường tan học, cô từng đánh nhau với đám lưu manh khiến chúng bị thương, nhưng chính cô cũng trầy trụa, ngón tay sưng vù hai tuần liền, đến bút còn không cầm nổi.

Ngỗi Tân nhắm chuẩn thái dương – điểm yếu của con người, nhưng hiệu quả lại quá mức khủng khiếp! Xương sọ dưới nắm đấm cô vỡ vụn như giấy, thậm chí cô còn cảm nhận rõ từng mảnh xương gãy rời ra, va chạm với khớp ngón tay mình.

Tên cướp còn lại gầm lên giận dữ, vung dao đâm tới.

Lưỡi dao sắc bén sắp đâm vào bụng cô thì Ngỗi Tân theo phản xạ nghiêng người né tránh.

Tốc độ của tên cướp trong mắt cô bỗng trở nên chậm chạp dị thường. Trước khi suy nghĩ kịp phản ứng, cơ thể cô đã hành động trước.

Năm ngón tay siết chặt.

Soạt!

Con dao bị cô đoạt lấy trong chớp mắt.

Lưỡi dao xoay chuyển linh hoạt giữa những đầu ngón tay, vẽ nên ánh bạc lóa mắt. Trong một động tác trơn tru, cô trở tay đâm thẳng, mũi dao lách qua khe xương sườn, xuyên thủng tim đối phương.

Cô thậm chí còn kịp buông cán dao, bình tĩnh lùi một bước, tránh được những giọt máu văng ra.

Tất cả diễn ra như nước chảy mây trôi.

Chỉ trong chưa đầy năm giây.

Trước khi đầu óc kịp phản ứng, cơ thể cô đã tự động hành động… và giết người.

Ngỗi Tân đứng trơ trọi nơi đầu ngõ, ánh mắt trống rỗng.

Mưa lạnh xuyên qua lớp áo, chiếc ô đen đang lật nghiêng trên mặt đất. Dưới chân cô, hai thi thể nằm bất động.

Cô ngồi xuống, thử kiểm tra hơi thở của bọn họ.

Không có.

Máu từ xác chết hòa vào vũng nước, loang ra thành một màu đỏ thẫm.

"Chuyện… quái quỷ gì vậy?"

Cô thở dốc, tim đập dồn dập.

Một màn hình sáng lên trước mắt.

[Bạn đã mở khóa thiên phú cố hữu: Bản Năng Chiến Đấu]

[Bản Năng Chiến Đấu: Dã thú có bản năng săn mồi. Sau quá trình rèn luyện, bản năng này sẽ đạt đến độ hoàn mỹ. Đây là ký ức cơ bắp được tôi luyện qua ngàn trận chiến, là phản xạ thần kinh hình thành từ vô số lần huấn luyện khắc nghiệt. Ngay cả trong tình trạng mơ hồ hay kiệt sức, bạn vẫn có thể chiến đấu theo bản năng.]

Ngỗi Tân hít vào thật sâu.

Đây không phải là thiên phú của cô, mà là thiên phú vốn có của cơ thể này.

Cô là một thành viên cấp cao của tổ chức Kháng Chiến, một con bài hai mặt nắm giữ nhiệm vụ quan trọng. Một người như vậy cần có trí óc sắc bén, trực giác nhạy bén và kỹ năng chiến đấu thượng thừa.

Những kỹ năng ấy đã ăn sâu vào cơ thể này, biến chúng thành bản năng.

Loảng xoảng!

Tiếng động phát ra từ cuối ngõ.

Chàng trai mặc áo hoodie quay lại, mặt tái mét, mắt mở to kinh hãi nhìn xác chết trên đất. Cây gậy bóng chày kim loại trên tay anhn ta rơi xuống đất.

"Anh bạn tốt," Ngỗi Tân dùng tay vuốt nước mưa trên mặt, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, "Có thể giúp tôi gọi cảnh sát không? Tôi vô tội, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, bọn chúng định cướp của tôi."

"Không, không thành vấn đề." Chàng trai run rẩy rút thiết bị liên lạc ra, loay hoay một lúc mới gọi được số.

"Xin chào, đây là đường dây an ninh thành phố, chúng tôi có thể giúp gì?"

"Có một vụ cướp, địa chỉ là…" Chàng trai chợt sững lại, quay sang nhìn cô, "Đây là đâu?"

"Khu Cảng, phố An Bình, đoạn giữa."

Sau khi báo địa chỉ, cậu ta lẩm bẩm: "Còn phải gọi xe cứu thương…"

"Không cần đâu, bọn chúng chết rồi."

Chàng trai càng hoảng sợ: "Cô… cô làm đấy à?"

"Phòng vệ chính đáng." Ngỗi Tân đáp dứt khoát, không thèm nhìn thi thể dưới đất. "Cậu làm nhân chứng được không? Chứng minh bọn chúng thực sự có ý định cướp của. Khu này hình như không có camera, cậu là nhân chứng duy nhất."

Chàng trai chỉ do dự một giây rồi gật đầu: "Được, nếu cô cần."

Ngỗi Tân thở phào, nhặt ô lên giũ hết nước rồi tiến về phía cậu ta.

Chàng trai hoảng hốt lùi lại.

Ngỗi Tân: "…"

"Cậu không có mang ô, nhân viên an ninh thành phố có thể mất một lúc mới đến, mình dùng chung ô đi." Cô nói, "Tôi tên là Ngỗi Tân, sinh viên Học viện Hắc Hải."

"Tập Lương." Chàng trai nghe cô là sinh viên thì mức độ cảnh giác giảm xuống, "Tôi cũng học Hắc Hải. Cậu theo học ngành nào?"

Ngỗi Tân đáp: “Tôi học điều tra hình sự.”

“Điều tra hình sự à? Thảo nào lợi hại vậy.” Tập Lương lẩm bẩm.

“Cảm ơn cậu chuyện tối nay.” Ngỗi Tân bước tới, nghiêng ô về phía cậu ta một chút.

Tập Lương cười gượng: “Không có gì, học theo Lôi Phong* làm việc tốt thôi mà… Dù trông cậu có vẻ chẳng cần tôi giúp. Tiệm tạp hóa của bố mẹ tôi ở ngay phía trước, tôi nghe thấy có vụ cướp thì giật mình, vội vàng chạy về lấy gậy bóng chày rồi lao đến. Chắc lát nữa phải đi lấy lời khai, tôi qua báo bình an cho bố mẹ trước, cậu đợi tôi một chút nhé.”

(*): Lôi Phong (1940-1962) là tấm gương về sự hết lòng hết dạ phục vụ nhân dân, lấy việc giúp người làm niềm vui, thành thật giữ chữ tín, hòa thuận hài hòa

Ngỗi Tân chậm rãi gật đầu, dõi theo Tập Lương lao đi giữa cơn mưa rồi biến mất ở góc đường.

Cô suy tư một chút, mở vòng tay thông minh ra tìm kiếm từ khóa “Lôi Phong” trên mạng.

Kết quả tìm kiếm— “0”.

Thế giới Thứ Hai hoàn toàn không có bất kỳ ghi chép nào về Lôi Phong, cũng chẳng tồn tại khái niệm “tinh thần Lôi Phong”.

“Quả nhiên mình đoán đúng rồi.” Ngỗi Tân thầm nghĩ.

Chàng trai mặc hoodie, Tập Lương, là người chơi đến từ Thế giới Thứ Nhất.

Có vẻ như cậu ta cũng vừa mới xuyên đến đây, vẫn chưa quen thuộc, vậy nên thao tác gọi cảnh sát mới vụng về như vậy. Cũng giống như Ngỗi Tân, cậu ta chưa thể sử dụng thành thạo những thiết bị công nghệ cao ở thế giới cyberpunk này. Cậu ta không nhớ chính xác vị trí của mình, cũng không lưu lại thông tin hiện trường, hoặc có thể đã ghi nhớ nhưng quá hoảng loạn nên không kịp nghĩ ra, thế nên khi báo cảnh sát cậu ta mới không biết đây là phố An Bình, Khu Cảng.

Thời gian cậu ta xuyên đến quá ngắn, chắc chắn chưa kịp tìm hiểu lịch sử ở Thế giới Thứ Hai nên mới buột miệng nói ra câu “học Lôi Phong làm việc tốt”—một câu nói mà ai ở Thế giới Thứ Nhất cũng hiểu, nhưng ở nơi này thì không ai biết Lôi Phong là ai.

Gặp được đồng hương ở dị giới thật đúng là một cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa thú vị. ( app truyện TᎽT )

Nhưng… trong sáu điều cảnh báo dành cho người chơi có nhấn mạnh: “Không được tiết lộ thân phận người chơi của mình với bất kỳ ai.”

Bất kỳ ai!

Ngỗi Tân cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định tuân thủ quy tắc này.

Cô sẽ không tiết lộ thân phận với người dân Thế giới Thứ Hai. Thậm chí với những người chơi khác cô cũng sẽ không tiết lộ. Cô coi đây là một màn nhập vai—và cô sẽ đóng tròn vai của mình.

Ngỗi Tân cầm ô chờ khoảng mười phút thì thấy Tập Lương chạy về, cả người ướt sũng vì mưa.

Điều này khiến Ngỗi Tân bất ngờ, bởi vì cô cứ tưởng cậu ta chỉ đang tìm cớ chuồn đi. Dù sao thì một người vừa xuyên không đến đã bị cuốn vào một vụ án mạng lớn—lựa chọn thông minh nhất phải là rút lui ngay lập tức.

“Trời ạ mưa gì mà lớn thế này, không biết bao giờ mới tạnh.” Tập Lương nói, trên tay cầm theo một chiếc ô khác, “Tôi lấy trong cửa hàng tiện lợi đấy. Tôi đã báo với bố rồi, giờ chỉ còn chờ cảnh sát đến thôi.”

Năm phút sau, một chiếc xe cảnh sát lơ lửng dừng ngay trên đầu bọn họ. Loa trên xe phát ra giọng nói lạnh lùng:

“Bỏ vũ khí xuống, hai tay đặt sau đầu.”

Ngỗi Tân và Tập Lương lập tức làm theo. Chiếc xe hạ xuống mặt đất, hai nhân viên an ninh vũ trang bước ra. Điểm ngắm laser màu đỏ từ súng hiện trên người Ngỗi Tân.

Cô nhanh chóng lên tiếng:

“Tôi là Ngỗi Tân, thực tập sinh Đội Bảy tổ Công Tác Hiện Trường, Cục Truy Bắt. Trên đường về nhà tôi đã gặp phải một vụ cướp có vũ trang và đã phản kháng để tự vệ.”

Một nữ nhân viên an ninh nhìn chằm chằm vào Ngỗi Tân, ra lệnh: “Adam, quét dữ liệu.”

Một giọng nói cơ khí vang lên:

“Đã quét. Nhận diện khuôn mặt hoàn tất.”

“Thông tin xác thực. Xin chào, thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân.”

Sau đó, nó tiếp tục đọc dữ liệu:

“Tập Lương, công dân cấp 4, sinh viên ngành Cơ khí, Học viện Hắc Hải. Không có tiền án. Mục tiêu không có mối đe dọa.”

“Lưu Cao Dương, công dân cấp 5, thất nghiệp. Có tiền án cướp giật, trộm cắp. Mục tiêu đã tử vong, không có giá trị cứu chữa.”

“Tống Nguyên, công dân cấp 5, thất nghiệp. Có tiền án trộm cắp, phá hoại tài sản công. Mục tiêu đã tử vong, không có giá trị cứu chữa.”

Hai nhân viên an ninh thu lại vũ khí, gật đầu với Ngỗi Tân: “Theo quy trình, chúng tôi cần lấy lời khai. Mời đi theo chúng tôi để hỗ trợ điều tra.”

“Không thành vấn đề.” Ngỗi Tân liếc nhìn Tập Lương, lúc này vẫn còn đang bàng hoàng. “Cậu ấy là nhân chứng.”

“Được rồi, đừng lo lắng.” Nữ nhân viên an ninh vỗ vai cô trấn an: “Chỉ cần làm thủ tục thôi, xong là có thể rời đi.”

Chính câu nói đó khiến Ngỗi Tân cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô là thực tập sinh, nạn nhân, người phòng vệ chính đáng—còn hai kẻ bị giết kia là tội phạm có tiền án. Nhưng thái độ của hai nhân viên an ninh lại quá thờ ơ.

Cô vừa giết hai mạng người, vậy mà bọn họ chỉ coi như đi làm một thủ tục đơn giản, làm xong thì có thể về?

Không có truy cứu pháp lý? Không có bất kỳ hình phạt nào sao?

Tại sao?

Ngỗi Tân ngồi vào ghế sau xe cảnh sát, Tập Lương ngồi bên cạnh cô.

Chiếc xe bay lên, lao vút về phía Tòa nhà Cục Truy Bắt.

Tập Lương nhìn cô, ánh mắt phức tạp: “Thì ra cậu có quan hệ trong ngành… Sao cậu không nói sớm? Làm tôi mất công chuẩn bị tinh thần suốt nãy giờ.”

“Chẳng có quan hệ gì đâu.” Ngỗi Tân dựa lưng vào ghế, giọng mệt mỏi: “Tôi chỉ là một thực tập sinh an ninh đang gánh khoản nợ ba trăm nghìn mà thôi.”

Cô thở dài.

“Haizz… Tan ca còn chưa kịp về nhà đã phải quay lại chỗ làm rồi…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play