Ngô Quyện khẽ nhìn xuống, làn da của cậu rất trắng, gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, hàng mi dày phủ xuống mí mắt tạo thành một mảng bóng mờ.
Ngón tay cậu lướt qua cánh hoa, đôi cánh của con bướm khẽ rung động, rồi bay đi trong chớp mắt.
Đúng rồi, nam chính tên gì nhỉ?
Chu Huy Nguyệt.
Ngô Quyện nhướng mày, dường như tìm thấy điều thú vị, thầm đọc tên của người đó.
"Chu Huy Nguyệt."
Khi Ngô Quyện đang thất thần, ánh mắt của Lộ Thủy Thành đặt lên người cậu.
Chỉ mới nửa tháng không gặp, Ngô Quyện dường như đã trở nên đẹp trai hơn. Cậu có đôi mắt xanh được di truyền từ mẹ, như hồ nước tĩnh lặng vào mùa xuân. Có lẽ do bị bệnh vài ngày, cậu gầy đi một chút, đường nét hàm trở nên rõ ràng hơn, trông có vẻ mỏng manh, nhưng cũng lộ ra nét sắc sảo.
Lộ Thủy Thành hy vọng Ngô Quyện có ngoại hình tốt, dù sao cũng chuẩn bị đem ra liên hôn với người khác, nhưng bà ta cũng không muốn cậu quá đẹp, quá nổi bật, lấn át con của mình. Mặc dù bà ta là mẹ trên danh nghĩa của Ngô Quyện, nhưng thực tế chỉ là thím.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến những điều này. Lộ Thủy Thành quan sát Ngô Quyện cẩn thận, xác định rằng với tính cách của cậu, không thể không có phản ứng gì khi nghe những lời vừa rồi, trên mặt treo nụ cười dịu dàng: "Vừa thi đại học xong đã bị bệnh, thật là mệt mỏi."
Ngô Quyện đẩy cửa kính, bước vào nhà kính, lắc đầu.
Lộ Thủy Thành lại hỏi thêm vài câu về nguyện vọng đại học với vẻ quan tâm, rồi trở lại chủ đề chính, nói về đối tượng hôn nhân từ nhà họ Chu.
Cuộc hôn nhân này được hình thành từ gần hai mươi năm trước. Mẹ của Ngô Quyện và Chu Huy Nguyệt là bạn thân từ nhỏ, khi mang thai Ngô Quyện, hai người đùa nói rằng không bằng thân càng thêm thân, để hai đứa trẻ lớn lên kết hôn.
Sau khi Ngô Quyện chào đời, khi cậu còn chưa đầy một tuổi, cha mẹ ruột đã qua đời trong một tai nạn, để lại một mình cậu. Mẹ của Chu Huy Nguyệt là Khang Miễn lo lắng rằng không ai che chở cho cậu trong quá trình trưởng thành, nên đã biến câu nói đùa với bạn thân thành hiện thực, đính hôn cho hai đứa trẻ.
Sau đó, Khang Miễn bị bệnh nặng qua đời, Chu Huy Nguyệt mất tích, còn Ngô Quyện được chú thím nuôi dưỡng như con đẻ.
Tài lực của nhà họ Ngô không bằng nhà họ Chu. Một mặt, nuôi dưỡng Ngô Quyện tốt là để bịt miệng người ngoài, vì họ đã thừa kế toàn bộ tài sản của cha mẹ Ngô Quyện. Mặt khác, Ngô Quyện còn có hôn ước với Chu Huy Nguyệt, có thể nhờ đó kết nối với nhà họ Chu.
Lộ Thủy Thành luôn hy vọng Chu Huy Nguyệt có thể quay về nhà họ Chu, thừa kế sự nghiệp, và Ngô Quyện có thể kết hôn với anh, mang lại sự hỗ trợ cho nhà họ Ngô.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Chu Huy Nguyệt đã được tìm thấy, nhưng anh cũng chẳng là gì cả, và Ngô Quyện lại quá đẹp trai, cuộc hôn nhân này đã trở thành một thương vụ lỗ vốn.
Lộ Thủy Thành khéo léo hỏi: "Chuyện của Huy Nguyệt, cháu nghĩ sao?"
Ngô Quyện chậm rãi "à" một tiếng, như thể không hiểu lời của Lộ Thủy Thành, trông rất ngây thơ.
Lộ Thủy Thành nhíu mày, dường như không hài lòng với câu trả lời của Ngô Quyện, nhưng ngay lập tức lại thu lại biểu cảm, tiếp tục nói: "Hôn sự của các cháu đã định từ lâu, về lý thuyết, không gì tốt hơn. Nhưng giờ cậu ta trở thành bộ dạng này, nghe nói đứng cũng không đứng được, bên ngoài sẽ nói thế nào..."
Bà dừng lại, thở dài: "Thật đáng thương cho cháu.”
Quản gia Từ thuận thế khuyên Ngô phu nhân đừng quá khó chịu về chuyện này, hai người họ người xướng kẻ họa.
Ngô Quyện: "..."
Hôn ước chắc chắn phải hủy, nhưng Lộ Thủy Thành không muốn đứng ra lên tiếng để rồi làm hỏng danh tiếng của mình. Và bà ta rất hiểu Ngô Quyện, hay nói cách khác, Ngô Quyện được bà nuôi dưỡng. Ngô Quyện rất coi trọng thể diện, không muốn mất mặt, việc kết hôn với Chu Huy Nguyệt hiện tại, thậm chí là duy trì hôn ước, đều đồng nghĩa với việc để cậu trở thành trò cười của Bạch Thành.
"Anh ấy không phải bị tai nạn xe, đang dưỡng thương sao?" Ngô Quyện nghe ra ý của Lộ Thủy Thành, nói một cách thờ ơ, "Cháu sẽ đi gặp anh ấy, nói là không phù hợp, rồi sau đó sẽ nói chuyện hủy hôn với bên nhà họ Chu."
Ngô phu nhân vui vẻ ra mặt: "Nói đúng lắm, Quyện Quyện quả nhiên đã lớn rồi."
Ngô Quyện hờ hững gật đầu, dường như không đặt "chuyện trọng đại" này trong lòng.
Việc cậu đưa ra quyết định này, một phần là để chiều theo Ngô phu nhân, còn chủ yếu vẫn là để tìm Chu Huy Nguyệt trả thù.
Thay vì ở lại đây, để cái gọi là cốt truyện kiểm soát số phận của mình, không bằng rời đi.
Dù sao sau khi thi đại học xong, cậu sắp lên đại học rồi. Ngô Quyện không muốn tiếp tục diễn nữa. Quá phiền.
…
Chiều ngày hôm đó, Lộ Thủy Thành đã dò hỏi được tin tức về Chu Huy Nguyệt từ nhà họ Chu.
Tính tình Chu Hằng nhạt nhẽo, coi trọng sự nghiệp. Không lâu sau khi vợ qua đời, khi chưa tìm thấy con, ông ta đã tái hôn với người khác, vì cần người quản lý những việc vặt trong nhà. Gần đây lại bận rộn mở rộng thị trường nước ngoài, đóng quân ở nước ngoài, hoàn toàn không có thời gian để lo cho một đứa con tàn tật gần hai mươi năm chưa gặp mặt, từ đầu đến cuối chỉ dặn một câu, việc chăm sóc Chu Huy Nguyệt sẽ do Chu phu nhân hiện tại là Tô Lệ toàn quyền phụ trách.
Ý của Chu phu nhân là hiện tại tình trạng cơ thể của Chu Huy Nguyệt không tốt, tâm trạng lại tệ, có lẽ là nhớ mẹ, nên đã bố trí anh ở trong biệt thự cũ mà mẹ đẻ Khang Miễn từng yêu thích.
Chỉ là hơi xa, cách trung tâm thành phố vài trăm cây số ở núi Bất Ngu.
Ngô Quyện thu dọn hành lý đơn giản, đặt vé máy bay, rồi tìm một chiếc taxi, khó khăn lắm mới đến được ngọn núi Bất Ngu hẻo lánh này.
Trên đường đi, Ngô Quyện đã suy nghĩ lại toàn bộ sự việc một lần nữa.
Cậu không định dùng cùng một thủ đoạn để đối xử với Chu Huy Nguyệt, giam giữ vài tháng rồi thôi, Ngô Quyện lười bỏ công sức vào kẻ thù như vậy.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng cậu quyết định trùm bao tải đánh anh một trận, coi như giải mối hận trong lòng, từ đó hai bên coi như huề nhau, có thể buông bỏ chuyện này.
Còn về mười năm sau, Ngô Quyện không lo lắng nhân vật chính sẽ tìm cậu gây rắc rối. Kẻ thù của nhân vật chính quá nhiều, và mỗi người đều có thù sâu nặng, bản thân cậu là nhân vật phụ tuyến 18, hủy hôn ước sẽ không trực tiếp gây tổn hại đến nhân vật chính. Như trong sách đã viết, trước khi Ngô Quyện cố gắng đánh cắp bí mật kinh doanh, nhân vật chính thậm chí không nhớ đến người này.