Sau khi xuống xe tại địa điểm hẹn, Ngô Quyện đợi hơn mười phút, một người đàn ông trung niên không cao đi đến chỗ cậu.
Người đó mỉm cười, nói: "Xin chào, tôi là người phụ trách chăm sóc cậu cả."
Nơi này quá xa Bạch Thành, Chu phu nhân đưa người đến đây, vẫn phải giữ thể diện, ít nhất phải sắp xếp người đến chăm sóc Chu Huy Nguyệt bị thương.
Người trước mắt tên là Tôn Thất Bách, và bây giờ cũng phụ trách tiếp đón Ngô Quyện.
Tôn Thất Bách ân cần nói: "Cậu chủ nhỏ đi từ xa đến, chắc là mệt rồi, tôi đã chuẩn bị chỗ ở cho cậu, hay là nghỉ ngơi một chút đã."
Thời tiết quá nóng, Ngô Quyện đợi đến choáng váng, gật đầu với Tôn Thất Bách, nói: "Không cần, phiền ông dẫn tôi đi gặp Chu Huy Nguyệt một chút."
Tôn Thất Bách lộ vẻ khó xử: "Tiểu thiếu gia, nói thật với cậu, từ khi cậu cả tỉnh dậy và biết được chân mình... giờ tính khí rất xấu, không thèm để ý ai, cậu vẫn nên không gặp thì hơn."
Ngô Quyện nghiêng đầu, má cậu ửng hồng, nhìn Tôn Thất Bách, không nói gì.
Tôn Thất Bách tưởng cậu đã bị thuyết phục, hạ giọng nói: "Tôi biết cậu đến đây để làm gì, phu nhân đã nói rõ với tôi rồi, vậy tại sao nhất định phải đến một chuyến?"
Sau khi Lộ Thủy Thành nói ý định hủy hôn của nhà họ Ngô cho Tô Lệ, bà ta đã như ý nguyện nhận được tin tức về Chu Huy Nguyệt. Nhưng Tô Lệ làm việc cẩn thận, đã dặn dò Tôn Thất Bách trước, bảo ông ta đuổi Ngô Quyện, vị tiểu thiếu gia này đi.
Bà ta không muốn bất kỳ ai nhìn thấy Chu Huy Nguyệt hiện tại.
Ngô Quyện cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu của cậu không lạnh cũng không nóng, nghe có vẻ xa cách một cách rõ ràng, cậu vẫn luôn đối xử như vậy với những người không thích.
Cậu nói: "Ít nhất hiện tại, anh ta vẫn là hôn phu của tôi."
Tôn Thất Bách chỉ cười, không nói gì.
Ngô Quyện cũng không đưa ra yêu cầu với ông ta nữa, chỉ nói: "Nếu không tôi gọi điện hỏi ngài Chu vậy."
Cậu đã tìm số điện thoại của văn phòng Chu Hằng từ trước, để phòng khi cần, mặc dù cậu nghĩ không có khả năng sẽ thực sự gọi.
Nhưng có tác dụng là đủ rồi.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tôn Thất Bách thay đổi, cắn răng: "Nếu cậu thực sự muốn đi, không có gì không thể."
Ngô Quyện mỉm cười không quan tâm: "Vậy là được."
Sau khi lên xe, Ngô Quyện ngồi ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần, cậu đã ngồi xe cả nửa ngày, thực sự mệt mỏi.
Tôn Thất Bách lén lút gửi tin nhắn cho Chu phu nhân, kể qua chuyện vừa xảy ra.
Hơn mười phút sau, Chu phu nhân trả lời tin nhắn, nói là không có chuyện gì lớn.
Cứ thế lắc lư trên đường núi gần hai giờ, xương của Ngô Quyện gần như sắp rã ra, xe mới dừng lại.
Tôn Thất Bách nói: "Đến rồi."
Ông ta quay đầu lại, nói: "Đại thiếu gia không thích gặp người khác, tôi sẽ không đi cùng. Cậu ấy ở trong phòng bên trái nhất tầng hai."
Câu nói này đúng ý Ngô Quyện. Cậu gật đầu, bước xuống xe, hiện ra trước mắt là một trang viên đang trong tình trạng đổ nát.
Trong vườn cỏ dại mọc um tùm, cây cao thành rừng, thực vật xanh leo kín, gần như che phủ nửa bức tường, không có chút dấu vết của sự sống. Nếu không phải ánh mặt trời gay gắt, có lẽ trông như ngôi nhà ma trong phim kinh dị.
Núi Bất Ngu vốn là một nơi hẻo lánh, không biết vì sao năm đó Khang Miễn đã mua nơi này, và còn khá thích, đã đến đây nghỉ mát vài lần. Nhưng sau khi bà qua đời, không ai chăm sóc, nơi này nhanh chóng trở nên hoang tàn.
Cho đến khi Chu Huy Nguyệt được đưa đến.
Cổng sắt không khóa, Ngô Quyện đi theo con đường lát đá được cỏ cây bao quanh, cửa chính hé mở. Cầu thang làm bằng gỗ, nhiều năm không được sửa chữa, tiếng bước chân của Ngô Quyện hòa với tiếng gỗ lỏng lẻo, vang vọng trong trang viên yên tĩnh đến gần như chết lặng này.
Ngô Quyện đi đến cuối hành lang tầng hai, cửa không đóng.
Lớp sơn trên tường bong tróc, để lộ những mảng lớn tường trong nhợt nhạt, khung cửa sổ còn nguyên vẹn, nhưng một nửa kính đã vỡ.
Có người ngồi bên cửa sổ, bóng cây đung đưa che khuất cơ thể anh.
Ngô Quyện có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh.
Là Chu Huy Nguyệt.
Lồng ngực cậu bỗng thắt lại, lại nhớ đến người mà cậu đã nhìn thấy trước khi chết, ký ức lập tức kéo cậu trở lại cơn ác mộng đó.
Ngô Quyện nhìn chăm chăm vào Chu Huy Nguyệt.
Anh không tỏ ra tò mò về âm thanh, cũng không có bất kỳ động thái nào, thậm chí không chớp mắt, Ngô Quyện gần như nghĩ rằng anh đã chết rồi.
Chu Huy Nguyệt trông giống một người chết hơn cả bản thân cậu khi bị bệnh nặng. Ngô Quyện nghĩ một cách mơ hồ.
Vài phút sau, Ngô Quyện cuối cùng cũng "này" một tiếng, Chu Huy Nguyệt phớt lờ.
Ngô Quyện đáng lẽ nên đi, tính cậu không tốt đến thế, nhưng cậu vẫn gọi tên người này: "Chu Huy Nguyệt."
Khoảng vài giây sau, Chu Huy Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt uể oải, hờ hững hỏi: "Cậu là ai?"
Giọng điệu giống hệt với câu đối thoại duy nhất của họ trước đây.
Lạnh lùng vô cảm.
Trong buổi trưa hè oi bức như vậy, Ngô Quyện ngẩng cằm, khẽ nhìn xuống, ánh nắng rơi vào đôi mắt, như một hồ nước chảy chậm, lấp lánh ánh sáng bí ẩn, trông vừa quý phái vừa cao ngạo.
Cậu từ tốn nói: “Hôn phu của anh.”
"—Ngô Quyện." Khi lời Ngô Quyện vừa dứt, không khí im lặng trong giây lát.