Giấc mơ đó, giấc mơ tái hiện lại hình ảnh cậu trước khi chết.
Ngô Quyện nhắm mắt, nhíu chặt mày, mồ hôi lạnh chảy qua gò má trắng bệch, rơi xuống chiếc gối mềm mại không một tiếng động.
Ngày thứ ba sau khi tái sinh, Ngô Quyện giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, vẫn bị hành hạ bởi cái chết kéo dài, không thấy điểm kết thúc đó.
Không ai có thể dễ dàng quên đi trải nghiệm cái chết. Ngô Quyện cũng không thể.
Cậu mở mắt, thở hổn hển từng hơi lớn, trong một khoảnh khắc tưởng rằng mình vẫn còn trong căn phòng đó.
Không biết đã qua bao lâu, từ bên ngoài cửa vọng lại một giọng nói, là quản gia Từ.
Bà ấy nói: "Cậu út, phu nhân đã về, nói muốn gặp cậu."
Ngô Quyện hơi thất thần, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này đang là buổi trưa, ánh sáng bên ngoài rất tốt, chiếu sáng những tán lá rậm rạp, Ngô Quyện nhìn chăm chăm vào ánh mặt trời, dù chói chang đến đâu cũng không muốn rời mắt.
Bởi vì đây là cảm giác của sự sống.
Sau khi sống lại vài ngày, Ngô Quyện cuối cùng đã xác nhận rằng phỏng đoán ban đầu của mình không sai, sau tai nạn xe, cậu thực sự đã xuyên không vào bộ tiểu thuyết "Ân oán Bạch Thành", vào đúng thời điểm kết thúc.
Chết rồi sống lại là quay về mười lăm năm trước, trước thời điểm bắt đầu của cuốn sách này, khi mọi thứ chưa xảy ra.
Và thân phận vẫn là nhân vật phụ đó.
Một lúc sau, Ngô Quyện chống người dậy, khẽ nói: "Tôi biết rồi."
Ngô Quyện ngồi dậy rửa mặt bằng nước lạnh, vô cảm nhìn người trong gương, khuôn mặt giống hệt với bản thân mình, nặn ra một nụ cười.
Đi qua con đường nhỏ, giữa những bóng cây là nhà kính của gia đình họ Ngô.
Phu nhân nhà họ Ngô - Lộ Thủy Thành nửa tháng trước đã đi công tác nước ngoài cùng chồng, giữa chừng còn tham dự một buổi trình diễn thời trang, sau khi trở về mới nghe nói Ngô Quyện sau kỳ thi đại học lại bị ốm không rõ nguyên nhân.
Cửa nhà kính trong suốt, Lộ Thủy Thành tựa vào ghế mây, đang phàn nàn với quản gia Từ.
"...Giờ đứa nhà họ Chu đó tìm về rồi, nhưng người cũng tàn phế rồi. Một kẻ tàn phế, không thể nào thừa kế cơ nghiệp, lại không được Chu Hằng yêu thích. Cuộc hôn nhân này, ngược lại trở thành gánh nặng..."
Quản gia Từ nghe rất chăm chú, đang chuẩn bị rót một tách trà cho Lộ Thủy Thành, nhưng phát hiện có người ở ngoài nhà kính, bất giác lên tiếng: "Cậu út!"
Lộ Thủy Thành giật mình, quay đầu lại, nhìn bóng dáng Ngô Quyện: "Con à, sao đứng ngoài này mà không lên tiếng!"
Ngô Quyện nghiêng đầu, mắt hơi cụp xuống, như vừa tỉnh giấc mộng, giải thích: "Vừa rồi thấy có một con bướm đậu trên cánh hoa, vô tình mải nhìn."
Thực ra là cậu đang lơ đãng nghe lời nói của phu nhân họ Ngô - một phản diện không mấy tên tuổi trong sách, đồng thời hồi tưởng lại nội dung câu chuyện.
"Đứa nhà họ Chu" trong miệng Lộ Thủy Thành là nam chính của tiểu thuyết này. Nam chính xuất thân từ danh gia họ Chu, lẽ ra có cuộc sống thuận lợi đáng ngưỡng mộ, nhưng lại vô tình bị lạc trong đám tang của mẹ. Nhưng thiên tài vẫn là thiên tài, dù từ nhỏ lang bạt khắp nơi, không có cha mẹ nuôi dưỡng, nam chính vẫn học trường tốt nhất, thậm chí mới hai mươi tuổi đã khởi nghiệp thành công, trước khi tốt nghiệp đã đàm phán xong việc gọi vốn. Nhờ đó mà nhà họ Chu cũng nhận ra anh chính là đứa trẻ đã bị lạc năm xưa.
Cho đến một vụ tai nạn xe thảm khốc xảy ra, nam chính mất đi thân thể lành lặn cùng sự nghiệp, cuộc đời rơi xuống đáy vực.
Một tai nạn. Chỉ là tai nạn.
Mười năm sau, nam chính thay đổi diện mạo, quay trở lại nơi cũ, lấy lại từng thứ, từng li từng tí mà anh đã mất.
Giờ đây những gì anh sở hữu nhiều hơn gấp bội so với những gì đã mất, và mục đích quay lại thuần túy là để báo thù, ăn miếng trả miếng, anh là kẻ phá hủy tất cả.
Sau khi thi đại học xong, trên đường về nhà, Ngô Quyện không muốn đáp lại những quan tâm giả tạo của họ hàng, vô tình mở điện thoại, tình cờ tìm thấy cuốn sách này.
Đứng từ góc độ độc giả, Ngô Quyện có thể đánh giá cao thủ đoạn gần như tàn nhẫn của nhân vật chính đối với kẻ thù, và cảm giác sảng khoái mà việc báo thù mang lại được mô tả trong sách.
Tiền đề là bản thân không xuyên không thành đối tượng hôn nhân đã đính hôn với nam chính hơn mười năm rồi lại nhanh chóng hủy bỏ hôn ước.
…
Một con bướm đậu trên hoa hồng màu hồng, cánh của nó xòe rộng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ngô Quyện nhìn rất chăm chú.
Trước khi chết, cơ thể của cậu yếu ớt vô cùng, ngay cả cảm giác cũng trở nên mơ hồ. Sau khi lấy lại sức khỏe, đứng dưới ánh mặt trời, những cảm xúc bị chôn vùi cũng theo đó hồi sinh.
Ngô Quyện cuối cùng cũng hiểu được cảm giác khó chịu vô cớ từ khoảnh khắc tỉnh dậy cho đến hiện tại là gì.
—Cậu có thù với nhân vật chính.
Trong nguyên tác, nhân vật phụ không chỉ ngay lập tức cắt đứt quan hệ với nhân vật chính khi người đó mất đi giá trị, mà còn cố gắng đánh cắp tài liệu kinh doanh với tư cách là hôn phu khi nhân vật chính quay trở lại Bạch Thành và khôi phục danh tính, cuối cùng tự chuốc lấy hậu quả.
Nhưng đó không phải là Ngô Quyện. Cậu hoàn toàn không làm sai bất cứ điều gì, chỉ là một kẻ xui xẻo vô tình bị cuốn vào mối thù này, nhưng lại phải chịu đựng sự đối xử như vậy.
"Ngô Quyện, khi cậu chết đi, người thân của cậu sẽ buồn vì cậu dù chỉ một giây không?"
Giọng nói của người đó dường như lại vang lên bên tai cậu.
Cứng rồi, nắm đấm đã cứng lại.
Ngô Quyện không có phẩm chất tốt đẹp của sự khoan dung độ lượng. Sau khi chịu đựng nỗi đau như vậy, nếu không trả thù, cậu có thể nhớ suốt đời.
Được tái sinh, trả thù báo oán.