Lâm Mị xé túi bánh mì đóng gói, vừa ăn vừa nghe Tào Nghiêm Hoa và Từ Tự nói chuyện phiếm. Khi đi xuống bậc thang, anh liền thấy Đào Tra đang vừa đi vừa lau nước mắt.

Tào Nghiêm Hoa nhai bánh mì lồm bồm, nói mơ hồ: “Có phải Đào Tra không nhỉ?”

Đào Tra khóc đến mức vạt áo trước ngực đã ướt một mảng lớn. Cậu đứng quay lưng về phía hoàng hôn, ánh sáng cam nhạt phản chiếu lên gương mặt, khiến đôi mắt đẫm lệ trông càng long lanh hơn.

Tào Nghiêm Hoa và Lâm Mị chơi thân với nhau, nên cũng biết Đào Tra là hàng xóm của Lâm Mị. Gặp nhau, cậu ta vui vẻ chào hỏi:

"Chuyện gì vậy?" Tào Nghiêm Hoa cúi người xuống, đối diện với đôi mắt hoe đỏ của Đào Tra.

Vừa nhìn sang đã thấy Tào Nghiêm Hoa cắn một miếng to từ bánh mì của Lâm Mị, Đào Tra lập tức nín khóc. Nhưng nước mắt đã trào ra thì không thu lại được, mà lau đi thì lại trông càng thảm hại hơn. Nghĩ vậy, cậu liền nghiêng đầu sang một bên, giọng nhỏ xíu:

“Cô giáo khen em... Em xúc động quá.”

Thành tích của Đào Tra rất tốt, ai cũng biết điều đó. Tào Nghiêm Hoa không hề nghi ngờ, hồn nhiên đáp:

“Chuyện nhỏ thôi mà! Với chúng ta – những học bá – thì đây chẳng phải là chuyện thường ngày sao?”

Đào Tra: “...”

Giờ cậu muốn bắt đầu ghét Tào Nghiêm Hoa rồi. Đúng là kẻ có thể chơi thân với Lâm Mị, chẳng có ai là người tốt cả!

Lâm Mị nghe từ đầu đến cuối, khẽ gật đầu rồi nói:

“Siêu thị mới nhập bánh sừng bò nhân bơ trà xanh. Anh mua cho em một cái nhé?”

“...”

Đào Tra phồng má, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu rất thích bánh sừng bò.

"Muốn." Cậu bước lại gần Lâm Mị hơn, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Cảm ơn Anh Lâm Mị , em thích nhất bánh sừng bò...”

---

Bánh sừng bò vừa được nhập về sáng nay, từng chiếc tròn trịa nằm gọn gàng trong tủ kính.

Lâm Mị cầm một chiếc, tính tiền xong thì đưa cho Đào Tra – người đang đợi trước siêu thị.

Tào Nghiêm Hoa và Từ Tự đã về lớp trước. Họ cũng là học bá, nhưng là kiểu phải dốc hết sức mới đạt điểm cao, còn Lâm Mị thì nhẹ nhàng đứng đầu bảng. Vì thế, họ không thể lãng phí thời gian, còn Lâm Mị thì có thể.

“Cảm ơn.”

Đào Tra xé bao bì trong suốt, cắn một miếng lớn. Lớp vỏ bánh giòn tan phát ra âm thanh "rắc" rõ ràng, khiến cậu bất ngờ ngước mắt lên:

“Nó... nó ấm sao?”

Lâm Mị liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ của Đào Tra:

“Cứ bảo với cô bán hàng, cô ấy sẽ hâm nóng giúp.”

"Vậy à..." Đào Tra nửa kinh ngạc, nửa không chắc chắn, khẽ thở dài:

“Anh biết nhiều thật đấy.”

Ghét chết đi được.

“Ăn từ từ đi.”

Lâm Mị giả vờ không nghe ra sự châm chọc mơ hồ trong giọng điệu của Đào Tra, chỉ thản nhiên vứt vỏ bánh vào thùng rác bên cạnh:

“Anh về lớp tự học đây, em đi đường cẩn thận.”

Nói xong, anh xoay người bước xuống bậc thang, để lại bóng dáng cho Đào Tra.

Đào Tra nhét một miếng bánh đầy miệng, vị bơ trà xanh béo ngậy lan ra. Cậu không còn thấy khó chịu như trước nữa, nhưng cũng chẳng thể vui vẻ nổi, bởi vì đây là bánh do Lâm Mị mua.

Tại sao cậu lại phải ăn đồ của Lâm Mị chứ?

Thôi kệ, chỉ lần này thôi.

Bánh sừng bò thì vô tội.

Lần sau nhất định không ăn nữa.

---

Đào Tra xuống xe buýt gần ngõ Ngô Đồng, vừa xuống liền thấy một chiếc taxi quen thuộc đang đỗ ở đầu ngõ.

Ba cậu – Đào Đại Hành – đang vã mồ hôi dỡ hàng từ xe xuống.

“ba!”

Đào Tra xách cặp chạy đến, nhưng đồ đạc chất đầy đất, khiến cậu không thể đến gần, chỉ có thể thắc mắc:

"Ba mang gì thế?”

Đào Đại Hành mặc chiếc áo cộc tay, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Những giọt mồ hôi theo cổ chảy xuống, trông hệt như nước.

Ông và Đào Tra không giống nhau lắm. Khi Đào Tra còn bé, vì quá xinh đẹp mà hàng xóm còn trêu chọc, khuyên Đào Đại Hành đi xét nghiệm ADN. Họ nói, Đào Đại Hành cao to, thô kệch như thế, sao có thể sinh ra một đứa con đáng yêu như vậy? Biết đâu lại bị bế nhầm rồi!

Đào Đại Hành lau mặt, cười cười:

“Dì con nhờ ba chở ít gỗ về làm tủ. Xưởng gỗ không có xe, ba giúp họ một tay.”

Ông vừa nói vừa chui vào ghế lái, lấy khăn lau mồ hôi. Rồi ông như sực nhớ ra:

“Hôm nay con thi đúng không? Kết quả thế nào? Ba có mua cho con bánh kem Oreo rồi đấy.”

"Oreo ngàn tầng..." Đào Tra lẩm bẩm.

“Đúng đúng, chính là nó!”

Đào Đại Hành cười ha ha, nhưng vừa nhìn con trai thì phát hiện cậu có vẻ không vui. Ông cúi xuống hỏi:

“Sao thế? Thi không tốt à?”

“Không phải.”

Đào Tra đá nhẹ vào đống gỗ, giọng trầm trầm:

“Xưởng gỗ có hai nhà, một ở đầu phía tây, một ở đầu phía đông. Không ai đi lấy gỗ cả, vậy mà ba lại chủ động đi.”

Đào Đại Hành chột dạ, cười gượng:

“Dì con có lì xì cho ba mà, hàng xóm láng giềng, không nên tính toán quá.”

“Lì xì cũng chỉ có hai trăm tệ, ba chạy một chuyến đã mất biết bao nhiêu khách.”

Đào Tra chán nản nhìn vào xe, ghế phụ đầy bụi gỗ và mảnh vụn.

“Xe của ba dơ muốn chết, họ có trả phí rửa xe không?”

Đào Đại Hành cúi đầu, im lặng.

Ông biết tính con trai mình, một chút cũng không chịu thiệt.

Đào Tra hừ lạnh:

“Ba đừng dọn nữa. Con đi tìm họ, bảo tự mà khuân về.”

Cậu nói xong liền chạy đi, không quên quay lại dằn mặt:

“Nếu ba còn giúp họ dọn, con sẽ nhịn đói, tối nay không ăn, mai sáng cũng không ăn, ngày kia cũng không ăn luôn!”

Đào Đại Hành hoảng hốt:

“Không dọn! Ba không dọn nữa!”

––

Nhà Dì Thượng  mở một quầy bán quà vặt, nằm ở trong ngõ nhỏ, đi vào một đoạn rồi rẽ.

Đào Tra chạy một mạch đến nơi, nhưng quầy quà vặt không có ai. Cậu gọi mấy tiếng:

“Dì Thượng ơi!”

Lúc này, tấm rèm sau quầy mới bị vén lên.

Người bước ra là con trai của dì Thượng – Lý Huyên. Anh ta một tay vén rèm, một tay cầm cái xạn nấu ăn, hỏi:

“Đào Tra, có chuyện gì thế?”

Đào Tra nghĩ nghĩ, rồi chỉ về phía sau:

“dì nhờ ba em chở gỗ giúp, bây giờ đã mang về rồi. Xe không chạy vào trong ngõ được, gỗ để ngay bên ngoài. Em đến nhắc dì ra dọn vào, kẻo có người trộm mất.”

Lý Huyên gật gù, hiểu ra vấn đề:

“À, ra vậy. Không cần nói với mẹ anh đâu, để anh ra dọn là được.”

Anh ta quay vào trong, lát sau trở ra thì tay không còn cầm xạn, tạp dề cũng đã cởi, mà thay vào đó là một tờ 50 tệ.

“Cho chú Đào  rửa xe.”

Lý Huyên cúi người nhét tiền vào túi quần Đào Tra, cười nói:

“Mẹ anh chắc lại quên trả phí rửa xe rồi nhỉ?”

Đào Tra sợ tiền rơi, liền ấn chặt túi, cúi đầu lí nhí:

“Ừm.”

Lý Huyên năm nay học năm hai đại học, hơn Đào Tra bốn tuổi, nên từ nhỏ không chơi thân với cậu. Sau này, hắn thi đậu vào Đại học A – trường danh tiếng nhất cả nước.Dì Thượng  luôn khoe khoang về chuyện này, nên ấn tượng đầu tiên của Đào Tra về trường đại học tốt nhất chính là... Lý Huyên và mẹ anh ta.

---

Trên đường về nhà, Lý Huyên hỏi:

“Dạo này học hành thế nào? Nghe mẹ anh bảo em học lớp 11 rồi nhỉ?”

“Vẫn ổn. Thầy giáo nói em có thể đậu đại học tốt nhất.”

Đào Tra nói một cách bình thản, nhưng trong lòng lại không giấu nổi tự hào. Tốt nhất đại học! Cậu cũng có thể đậu vào đó! Quá lợi hại!

Lý Huyên hơi bất ngờ, “Hóa ra mẹ anh nói thật à.”

"Dì nói gì?" Đào Tra lập tức cảnh giác.

“Mẹ anh bảo em học giỏi lắm, sắp đuổi kịp Lâm Mị rồi.”

Lý Huyên chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng với Đào Tra, câu này chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Lâm Mị!!!

---

Về đến nhà, Đào Tra đi thẳng vào phòng, khóa trái cửa, kéo ngăn bàn lấy ra cuốn nhật ký, đặt lên bàn, cầm bút viết nắn nót từng chữ đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài của mình:

“Lâm Mị, anh chính là âm hồn không tan! Anh vô sỉ đê tiện! Xếp hạng nhất thì giỏi lắm sao? Nếu bài thi có tổng điểm một ngàn, tôi có thể thi trọn một ngàn điểm! So với anh còn nhiều hơn một trăm điểm!”

Ngòi bút ấn mạnh đến mức giấy bị rách mấy trang.

Viết xong, cậu nằm vật ra giường một lúc, nhưng cảm xúc vẫn chưa nguôi, lại bò dậy tiếp tục viết:

“Đừng ức hiếp ba tôi chỉ vì ba thật thà, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

Đào Tra cảm thấy uất ức, nhưng không có chỗ trút giận, chỉ có thể viết xuống. Cậu biết điều này chẳng thay đổi được gì, nhưng ít nhất, nó sẽ nhắc nhở cậu không được quên những gì đã xảy ra.

Cậu cũng biết chửi mắng người khác là không đúng, nhưng chỉ là viết ra thôi mà! Cậu đâu có làm gì xấu, thậm chí còn giúp không ít người.

Mấy con mèo hoang trong ngõ đều do cậu nuôi. Những người ngày ngày gọi mèo là "bảo bối", "cục cưng" chưa bao giờ cho chúng nó một miếng cơm. Cậu tốt bụng như vậy, chỉ viết vài dòng chửi mắng thì đã sao chứ?

Ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ:

“Thì Thầm, ra ăn cơm đi con.”

Đào Tra nhanh chóng khép sổ lại, nhét vào ngăn kéo, đáp:

“Dạ!”

---

Bữa tối có bốn món mặn, một món canh – đó là thực đơn cố định mỗi ngày ở nhà Đào Tra. Cậu thích chan canh vào cơm ăn, nhưng lại không thể chỉ uống canh không, vì như thế sẽ không đủ no.

Hướng Oánh – mẹ cậu – gắp cho con trai một miếng sườn, dịu dàng nói:

“Ăn nhiều vào, con đang tuổi lớn, học hành vất vả, phải bồi bổ đầy đủ.”

Đào Tra vùi đầu ăn cơm.

"Mệt mỏi à?" Hướng Oánh cúi xuống, nhẹ giọng hỏi.

“Không ạ.”

Cậu nhai miếng sườn mẹ gắp cho, nuốt xuống rồi nói tiếp:

“Không mệt, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì.”

Hướng Oánh và Đào Đại Hành nhìn nhau.

Bọn họ không biết tính cách này của Đào Tra giống ai. Con trai họ chưa từng khiến họ phải lo lắng, nhưng sống chung mỗi ngày, làm sao họ không nhận ra cậu mẫn cảm và hay suy nghĩ nhiều? Chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cậu để tâm suốt một thời gian dài.

“Là cô giáo mắng con à?”

“Hay bạn bè bắt nạt con?”

Đào Tra cúi đầu, ngập ngừng hỏi:

“Nếu con học kém đi, biến thành một tên cá biệt,  ba mẹ còn thương con không?”

Đào Đại Hành là người quê mùa, nghe xong câu hỏi này liền bối rối, lập tức trừng mắt cầu cứu vợ.

Hướng Oánh bật cười:

“Chúng ta yêu con, vì con là con của chúng ta. Con là ai, con sống thế nào, cũng không thay đổi được điều đó. Ba mẹ chưa bao giờ đặt kỳ vọng cao lên con, chỉ mong con khỏe mạnh, vui vẻ mà thôi.”

Đào Tra đột nhiên lên tiếng:

“Nhưng con không vui.”

“Sao vậy? Có thể nói với mẹ không?”

“Mẹ đoán xem.”

Cậu nói lí nhí, chẳng biết làm sao để diễn đạt.

Đào Đại Hành nhịn không được, cảm thấy con trai mình khó chiều quá, bèn lặng lẽ ăn cơm.

Hướng Oánh xoa đầu cậu, nhẹ giọng dỗ dành:

“Thì Thầm, đừng giận cá chém thớt với người yêu thương con. Nói cho mẹ nghe đi, tại sao con lại không vui?”

Đào Tra ủ rũ đáp:

“Con chỉ muốn giỏi hơn Lâm Mị.”

Cậu sẽ không nói với ba mẹ rằng cậu ghét Lâm Mị. Nói không chừng, họ còn sẽ bênh vực anh ta nữa.

Bởi vì từ trước đến nay, chẳng ai chọn thích cậu thay vì Lâm Mị cả :<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play