Edit Ngọc Trúc
Tình nhìn á thú nhân bị mình đè xuống lớp lá khô, rồi lại nhìn con dao đá vô dụng đang cắm trên đùi hắn.
Hứa Sương Từ khẽ thả lỏng tay, sắc mặt tái nhợt, ngón tay vô thức nắm lấy lớp lông trước ngực Tình.
"Đại miêu..."
Hù chết hắn rồi.
Tình thử nhe răng.
Hứa Sương Từ mặc khá dày.
Áo da thú chưa làm xong, hắn đành dùng hai mảnh da thú, một trên một dưới, buộc quanh người. Dù hơi cồng kềnh, nhưng ít ra cũng đủ ấm.
Dưới thân lại lót một lớp lá khô mềm, cú ngã này cũng không khiến hắn bị đau.
Hiếm khi có thể tiếp xúc gần như vậy, Hứa Sương Từ mở to mắt nhìn chằm chằm, không nỡ dời đi.
Thậm chí, hắn nhẹ nhàng cử động ngón tay đang khảm trong lớp lông mềm mại, cảm nhận sự ấm áp.
Hắn biết Tình đang tức giận, bèn giải thích: "Ta chỉ định đi dạo quanh khu rừng gần đây thôi. Ngươi cứ đi săn, ta sẽ không cản trở ngươi."
Cái đuôi của Tình quất mạnh lên đống lá cây, nghe như một chiếc roi da vút qua không trung.
"Trở về." Đôi mắt lạnh lẽo của Tình phản chiếu bóng dáng Hứa Sương Từ.
"Đại miêu?"
"Nếu muốn cái gì, ta sẽ mang về cho ngươi."
Hứa Sương Từ nhíu mày.
Hắn lặng lẽ chạm vào móng vuốt to lớn đang đè trên ngực mình, nhớ lại giọng điệu và ngữ khí khác biệt vừa rồi.
"Đại miêu? Ngươi nói lại lần nữa?"
"Tình." Tình nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng hạ thấp.
Hứa Sương Từ mím môi, bắt chước giọng điệu của hắn: "Tình..."
Tình gật đầu.
Đôi mắt Hứa Sương Từ lập tức sáng rực.
"Tình." Hắn lặp lại.
Tình khẽ đáp, âm thanh giống như tiếng "ừm".
Hứa Sương Từ bừng hiểu—đây là tên của đại miêu.
Hắn lập tức chỉ vào mình.
"Hứa Sương Từ."
Tình: "Sương."
"Đại miêu! Hóa ra ngươi biết nói à!" Hứa Sương Từ vui mừng quá đỗi, lập tức nhào tới.
Tình đứng bật dậy, vừa tránh né vừa dùng móng vuốt đẩy hắn lùi lại.
"Trở về."
Là âm tiết vừa rồi.
Hứa Sương Từ nhìn động tác của hắn, đoán được ý nghĩa.
Nhưng hắn lắc đầu, nhặt giỏ mây dưới đất lên, vô tội nói: "Ta không hiểu."
Tình cụp đầu, như thể đang thở dài.
Hứa Sương Từ thấy nét mặt này của hắn giống con người đến lạ, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Dù động vật biết nói có hơi kỳ lạ, nhưng quê hắn cũng chẳng thiếu mấy chuyện động vật thành tinh. Hơn nữa, từ trước đến nay, hắn đã nhận ra đại miêu có gì đó khác biệt, nên nhanh chóng tiếp nhận chuyện này.
Ở chung lâu như vậy, Tình ít nhiều cũng hiểu tính cách của Hứa Sương Từ.
Nhìn á thú nhân ngốc nghếch trước mặt, trên người còn dính đầy lá khô, hắn lặng lẽ vòng qua người hắn rồi đi về phía trước.
Hứa Sương Từ: Không ngăn cản ta sao?
Trong lòng hắn vui vẻ, vội vàng bước theo sau.
Có đại miêu mở đường, khu rừng này chẳng khác nào sân nhà hắn. Hứa Sương Từ có thể chuyên tâm quan sát mặt đất.
Thực vật trong rừng rất nhiều, nhưng phần lớn đều xa lạ với hắn.
Hắn có chút bó tay.
Cứ đi mãi, bỗng Tình dừng lại.
Hứa Sương Từ lập tức cảnh giác, ngồi thụp xuống.
Tình quay đầu lại.
Cái đuôi của hắn lướt qua má Hứa Sương Từ.
Hứa Sương Từ hơi nghiêng đầu, cẩn thận hỏi: "Gặp nguy hiểm sao?"
Tình không biết tại sao, chóp đuôi lại không nghe lời, lần nữa quẹt qua mặt hắn.
Hứa Sương Từ giữ chặt cái đuôi quấy rối kia.
Cơ thể Tình cứng đờ, dứt khoát nâng móng vuốt, chụp một phát lên dây leo phía trước.
Hứa Sương Từ lập tức hiểu ra.
Mắt hắn sáng rỡ: "Có thể ăn sao?"
Tình lại lay mạnh dây đằng, móng vuốt quét một cái, lập tức cắt đứt nó, rồi dùng móng đào xuống đất.
Hứa Sương Từ lập tức dịch đến trước dây đằng, bắt đầu đào theo.
Tình: "Ở yên đây, đừng đi lung tung."
Hứa Sương Từ ngẩng đầu.
Tình nhìn hắn một cái, rồi nhảy vào rừng.
Hứa Sương Từ nghĩ, có lẽ ý của đại miêu là bảo hắn đừng đi đâu cả.
Nhìn quanh bốn phía, không còn thấy bóng dáng Tình nữa, Hứa Sương Từ lập tức nâng cao cảnh giác.
Bới bỏ lớp lá khô và đất mùn mềm bên trên, đào xuống khoảng nửa thước thì mới thấy thứ kia.
Một thứ to lớn, bẹt bẹt, trông giống chân vịt.
Bề mặt sần sùi gồ ghề.
Hứa Sương Từ chặt một góc, cầm lên ngửi thử phần lõi màu trắng.
Có mùi ngọt thanh nhàn nhạt.
Hắn không lãng phí chút nào, phần đã chặt cũng bỏ hết vào giỏ mây.
Bộ rễ này rất lớn, dây đằng to ngang cánh tay. Không biết nó đã mọc bao nhiêu năm ở nơi này.
Chỉ đào một gốc mà thu được ít nhất mười cân rễ. Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là những dây đằng giống vậy.
Hứa Sương Từ cẩn thận lấp đất lại những rễ con chưa trưởng thành, rồi tiếp tục đào cái khác.
Một buổi sáng trôi qua, hắn mệt đến nỗi cánh tay cũng nâng không nổi.
Giỏ mây đã đầy, bên cạnh còn một đống rễ cây chất thành chồng. Hắn gom lại, bó thành từng bó.
Tình vẫn chưa quay về.
Còn bụng hắn thì đã đói meo.
Hứa Sương Từ sờ vào túi da bên hông, móc ra hai quả dại, lặng lẽ gặm.
Trong lúc chờ đợi, hắn nhìn đám dây đằng rắn chắc xung quanh, chợt nảy ra một ý tưởng khác.
Nhìn cách Tình tích trữ lương thực, chắc chắn mùa đông bọn họ sẽ ở trong sơn động.
Cửa động thì quá lớn, không chắn nổi gió lạnh.
Vừa hay rừng có nhiều dây đằng thế này, đem về có thể đan thành màn che.
Còn có thể bện thảm, ghế, bàn… Đợi trời lạnh rảnh rỗi, có thể lần lượt làm hết.
Hứa Sương Từ từng học qua vài việc lặt vặt từ hai vợ chồng già, cũng biết một chút nghề đan tre nứa.
Không có cây trúc, nhưng dùng dây mây thay thế cũng tương tự.
Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau rừng có tiếng động.
Gần như vừa nghe thấy, Hứa Sương Từ lập tức cầm lấy thạch đao, nhanh chóng né tránh.
Ngay sau đó, Tình nhảy ra từ bên sườn hắn.
Cơ thể khổng lồ mang theo mùi máu tanh, khiến người ta kinh hãi.
Hứa Sương Từ: "Lại làm ta sợ muốn chết."
Lời nói có vẻ oán trách, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười.
Tình lắc đầu, trên lưng còn vác theo một con mồi.
Trông giống như dê, nhưng không biết mùi vị ra sao.
Tình xoay người, chăm chú nhìn hắn.
Hứa Sương Từ do dự bước đến trước mặt hắn.
Bị móng vuốt to lớn đẩy qua một vòng, thấy Tình ghé mũi lại gần ngửi ngửi, Hứa Sương Từ ngoan ngoãn giơ hai tay lên để hắn kiểm tra.